Vô Thường

...tìm trong vô thường có đôi dòng kinh...

Thứ Ba, 29 tháng 12, 2015

Hạnh Phúc

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
"Những ai khi đi tìm hạnh phúc cho mình nếu cố giành giật hay làm tổn thương đến hạnh phúc của người khác thì không bao giờ tìm thấy được hạnh phúc thật sự. 
Nhất định".(1)
Vì hạnh phúc cho bản thân mình mà làm người tổn thương, người có bỏ qua, ta cũng phải luôn sống như người mắc nợ.
Vì hạnh phúc cho bản thân mình mà ra sức giành giật hạnh phúc của người, người càng tha thứ, ta càng trở thành kẻ rất đáng thương.
Một người cả đời mắc nợ, một người cả đời trông rất đáng thương, thì nhất định không phải là người hạnh phúc. Không ai cả đời mắc nợ mà thanh thản. Không ai cả đời đáng thương mà bình yên.
Hạnh phúc như gió, có thể đẩy người ta ngã, có thể xoay người ta nghiêng, nhưng không một ai có thể giăng lưới mà bắt được, không ai có thể vui được cả đời từ mảnh hạnh phúc giành giật được của người. 


Phố Hương.29.12.2015
_____________________________
[1] Viết lại từ câu kinh Pháp Cú 131.
P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.


Chủ Nhật, 27 tháng 12, 2015

Hiểu

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
"Ai cũng sợ gươm đao, ai cũng sợ đau, ai cũng sợ tổn thương, ai cũng sợ chết.
Hãy lắng nghe lòng mình rồi hiểu lòng người, hiểu cuộc sống chung quanh, đừng làm người đau khổ, đừng làm tổn thương sự sống, đừng giết hại sự sống."(1)
Rồi ai cũng có những ngày buồn tênh, lòng chông chênh như cây không còn rễ.
Có kẻ có nơi để tựa vào, vì cũng từng là điểm tựa cho người khi chông chênh.
Có kẻ không dám tựa vào ai. Vì nhìn chung quanh, ai cũng từng bị mình làm tổn thương, lòng tin ở họ bị rút cạn rồi, lòng rỗng rồi, như thân cây mục; thật ra, chỉ khô với một người, chỉ mục với một người, chỉ cạn lòng đến khô mục với một người từng nhiều nhiều lần làm mình tổn thương.
Cây đã khô mục, không còn xanh trở lại. 
Lòng người đã khô mục rồi, còn xanh lại được nữa không?


Chùa Bé Bé. 27.12.2015.
_____________________________
[1] Viết lại từ câu kinh Pháp Cú 129.

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.


Thứ Ba, 22 tháng 12, 2015

Cỏ Katthaka

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
"Có những loại cỏ cây, như cỏ katthaka(1), sau khi ra hoa lập tức lụi tàn, không thể sống để ra hoa thêm được lần nào nữa.
Có những con người cố hết sức để theo đuổi thú vui rất đáng sợ, khi vừa chạm vào được thú vui của mình, cuộc đời họ lập tức lụi tàn, những ngày còn lại không thể vui được nữa".(2)
Có những thú vui nguy hiểm như bờ vực thẳm, vừa bước chân đến, trước mặt đã là vực sâu.
Có những thú vui như trời chiều, vừa chạm chân đến, quay đi đâu cũng chỉ toàn bóng đêm. 
Có thú vui như lửa, vừa chạm vào, cháy đen hết ngày mai.
Có thú vui như vật vay mượn, gom góp vay mượn hết niềm vui ngay mai của chính mình, mang về hiện tại, tiêu pha một lần hết sạch, rồi ngày mai chẳng con gì vui.
Có thú vui như hoa cỏ lau ngoài bến sống, tháng Mười Một, chạm vào gió bấc, thu người lại, không lớn nữa, ra hoa, rồi lụi tàn, lặng cả khúc sông.


Phố Hương.22.12.2015
_____________________________
[1]  Cỏ Katthaka: cỏ lau.
[2] Viết lại từ câu kinh Pháp Cú 164

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.


Thứ Tư, 16 tháng 12, 2015

Nhà Dột

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
“Một ngôi nhà lợp không kín, che chắn không cẩn thận sẽ bị mưa gió len vào.
Cũng như vậy, khi không che chắn bảo vệ kỹ lưỡng tâm mình, để những nông nổi trong lòng trỗi dậy, để những phù phiếm bên ngoài len vào, cả đời luôn phải bất an”.(1)
Một ngôi nhà không được che lợp kỹ, sẽ ướt trong những ngày mưa, sẽ lạnh trong những ngày trở gió, sẽ phải thấp thỏm không yên khi nghe tin bão về. Ngôi nhà không che lợp cẩn thận, dù rất bé nhỏ, cũng luôn chất chứa trong đó rất nhiều âu lo. 
Tâm khi không được che chắn cẩn thận, để những điều phù phiếm tầm thường len, tâm bị khuấy đục. Tâm bị khuấy đục, nhìn về đâu cũng thấy cuộc đời không trong, rồi bất an.
Vật chất, danh vọng.không biết cách giữ cũng chỉ một thoáng là mất, mang đến những niềm vui mong manh như khói sương nhưng có thể để lại bất an dai dẳng cả đời người.
Có những thứ trông to lớn lắm, mất nhiều thời gian công sức mới gom góp được, nhưng hóa ra lại mong manh và nhẹ hơn rơm rạ khô, cháy vèo là hết, không đủ thắp sáng một ngày tối tăm cũng chẳng đủ để sưởi ấm lòng người.
Tâm mỗi người là ngôi nhà cho chính họ, không che chắn cẩn thận gió mưa sẽ len vào.
Công việc đó mỗi người phải tự làm, không ai có thể làm giúp mình được..


Chùa Bé Bé. Phan Thiết. 16.12.2015.
_____________________________
[1] Viết lại từ câu kinh Pháp Cú (?)

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.


Chủ Nhật, 22 tháng 11, 2015

Sẻ

Sáng qua, lũ sẻ tíu tít xuống sân chùa nhặt cỏ khô về làm tổ, tất bật cả ngày, chúng nói gì với nhau nhiều lắm, líu lo líu lo, ngôi chùa bé bé cũng xôn xao. Mỗi năm lũ sẻ có hai đợt làm tổ, đầu mùa mưa và những ngày cuối thu.
Những ngày cuối thu, lứa sẻ non nở vào đầu mùa mưa đã rưởng thành, chúng được bố mẹ cho ra ở riêng. Lũ sẻ non đã tất bật từ mấy hôm trước, ăn sáng xong, chúng không kéo ra mảnh đất trống trước chùa chơi như mọi khi, chúng ở nhà, bay khắp chùa, chui vào những chiếc hốc nhỏ dưới mái ngói, rồi chui ra, dáo dác nhìn, rồi lại chui vào một hốc khác. Chúng đang tìm một nơi để làm tổ.
Thấy lũ sẻ non tất bật, có kẻ đi cắt cỏ phơi, để mai mốt lũ sẻ có cỏ khô mang về làm tổ.
Ngoài lũ sẻ non, lũ sẻ lớn tuổi cũng xuống sân nhặt cỏ mang về đan thêm cho chiếc tổ thật dày. Sắp lạnh rồi. Chỉ vài hôm nữa, dưới hiên chùa lại có thêm những chiếc tổ sẻ xinh xinh.
Lâu lâu, có kẻ bắt sẻ lại về Phố Hương, giăng bẫy bắt thật nhiều sẻ mang đi.
Có kẻ lại phải chắt chiu gầy lại đàn sẻ của mình.


Chùa Bé Bé. Phố Hương.25.11.2015


Thứ Bảy, 21 tháng 11, 2015

Pháp Cú 98

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
"Dù giữa phố thị xôn xao hay giữa núi rừng tĩnh lặng, giữa cao nguyên bạt ngàn hay nơi hải đảo xa xôi; bất kỳ nơi nào có kẻ Mang Trong Mình Trái Tim Tinh Khiết Như Giọt Nước Đầu Nguồn sinh sống, ở đó luôn đầy những cảnh tượng bình yên”.(1)
Rồi ai cũng có đôi lần, thực lòng, chỉ còn muốn những buổi sớm mai bình yên như cỏ dại, không muốn làm tổn thương đến người nào nữa. 
Bước chân nhẹ. Bàn tay ấm. Ánh mắt hiền. Trái tim bình yên.
Nhưng ai cũng có những ngày phải gói ghém ước mơ bình yên đó lại, cất thật sâu vào trong lòng, để đi qua phố chợ xôn xao, như lũ cỏ dại cuối mùa vùi những hạt giống vào đất chờ mưa.
Có người đánh rơi mất ước mơ trong trẻo ngày xưa của mình, thành người phố chợ đua tranh.
Như người đi trong sương, nghe vai lạnh, giật mình, ướt áo.
Áo ướt lúc nào không hay, thành người đua tranh lúc nào chẳng biết.
Nên đôi khi, người chúng ta nhớ nhất lại là chính mình trong trẻo của ngày xưa, ngày còn chưa đi qua phố chợ. 
Nhưng, luôn có người đi qua cuộc sống như cơn mưa, đủ sức thuyết phục được những hạt giống đã khô vùi sâu trong mớ ngổn ngang đua tranh thức dậy nảy mầm. 
Có người đủ sức thuyết phục được người khác tin rằng, dù tâm hồn rách nát thế nào, họ vẫn có thể làm một người tử tế; dù có quay cuồng trong bao nhiêu giông gió, một ngày lòng họ cũng có thể bình yên.
Có người mà ánh mắt, nụ cười của họ đủ sức thuyết phục chúng ta bỏ qua những đua tranh để lại hiền như giọt nước nơi đầu nguồn. 
Có bình yên đủ vững chãi để cho những bình yên khác tựa vào lớn lên.



 Chùa Bé Bé. Phố Hương. 21.11.2015
_____________________________
[1] viết lại từ câu kinh Pháp Cú 98.

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.


Thứ Năm, 19 tháng 11, 2015

Pháp Cú 81

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
"Một ngọn núi kiên cố vững chãi nghìn năm không bao giờ bị lay chuyển bởi mưa gió.
Một người thông minh sâu sắc không bao giờ bị lay chuyển bởi những lời khen chê thị phi của người đời, vững chãi như núi nghìn năm".(1)
Người còn lênh đênh giữa biển rộng, người còn bám biển để sống, là những người còn phải thấp thỏm âu lo đến mất ngủ khi nghe tin biển động, phải chờ biển lặng mới có thể yên lòng. 
Mà biển mấy khi yên lặng.  
Người còn tất bật tìm kiếm giữa đám đông xô bồ tiếng khen để vui, còn mải miết cố gom góp thật nhiều những phù hoa từ đám đông để làm nên diện mạo của mình, là những người còn chao đảo trước những thị phi của đám đông.  
Đám đông được mấy khi từ bi.


Phố Hương.19.11.2015
_____________________________
[1] Viết lại từ câu kinh Pháp Cú 81.

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.



Thứ Tư, 4 tháng 11, 2015

Quên

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
"Cả ngày chỉ đuổi theo những điều phù phiếm. Chỉ nhớ những điều không thiện. Chỉ nói những lời không hay. Chỉ làm những việc không tốt. Luôn tránh né những việc cần làm. Luôn thiếu một chút can đảm để có thể bắt tay vào những việc làm thiện lành ý nghĩa. 
Ngày ngày, quay lưng lại với những điều thiện lành rồi mải miết đuổi theo giông gió.
Những người như vậy, dù luôn nói: cần bình yên, sợ khổ đau, thì cũng chỉ là lời nói suông vậy thôi”.(1)
Cỏ cây vẫn phải chết khát khi những cơn sấm rung cả đỉnh trời nhưng chẳng mang mưa về. Mặt đất vẫn khô cằn khi những đám mây đen kéo nhau về tụ rồi tan. Người vẫn không thể bình yên khi chỉ nói, "muốn bình yên", rồi thôi, chẳng làm gì cả; vẫn nói những lời, vẫn làm những việc, vẫn nhớ những điều để cuộc đời không được an như ngày hôm qua.
Muốn nhẹ nhưng không chịu đặt xuống, muốn thoát ra nhưng lại cột thêm vào; “muốn nhẹ lòng”, “muốn giải thoát”, cũng chỉ là lời nói suông vậy thôi.
Càng nói những lời bất thiện, cuộc sống càng trả về những lời khó nghe. Càng làm những việc bất thiện, cuộc sống càng trả về nhiều điều để tổn thương. Càng nghĩ những điều bất thiện, cuộc sống càng trả về nhiều điều để lòng không thể an.
Người đời thường vậy, luôn nhớ nghĩ đến cánh đồng hoa dại ở một nơi nào đó rất xa mà quên đi một đóa hoa dại giản dị vừa nở ngoài hiên nhà sáng nay.


Phố Hương.4.11.2015
_____________________________
[1] Viết lại từ câu kinh Pháp Cú 129

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.

Thứ Bảy, 31 tháng 10, 2015

Tháng Mười

Tháng Mười chờ Tháng Mười Một về, kể cho Tháng Mười Một nghe những cái lạnh đâu đó bất chợt thoáng qua trong lòng mình, cái lạnh mơ hồ của những ngày cuối thu xanh ngắt. Rồi đi. 
Chờ đợi cả một tháng dài, gặp nhau chỉ một sát-na, nói với nhau bằng một câu yên lặng, đặt vào tay chút tình mong manh vàng úa, cùng ngồi lắng nghe cơn gió Bấc se lạnh đầu mùa một lát, cùng nhìn mùa hoa tàn, cùng ngắm chiếc lá rơi, rồi ra đi một năm sau mới quay lại, cũng chỉ để gặp nhau trong sát-na, nói với nhau bằng một câu yên lặng xanh ngắt, giữa tháng năm dài đằng đẵng.
Tháng Mười Một cố chấp, không quên được, giữ mãi cái lạnh cuối thu mơ hồ của Tháng Mười, nuôi lớn trong lòng thành cả một mùa đông thật dài.
Tháng Mười Một hiểu tháng Tháng Mười nhất, nhưng kẻ hiểu và nặng lòng với Tháng Mười Một nhất lại là Tháng Mười Hai.


Chùa Bé Bé. Phố Hương.31.10.2015


Thứ Ba, 27 tháng 10, 2015

Vội

Mùa Xuân. Gom hết nhiệt huyết trong lòng, xé thân ra để nảy những chiếc mầm. Đau, nhưng đáng để mà đau.
Mùa hạ. Trở mình vươn vai lớn, vươn lên trời cao, cố sống cho thật xanh, sống cho hết mình.
Mùa thu. Không vội vã nữa, tĩnh tâm nhìn lại mình, nhìn cuộc sống, muốn tạ ơn  cuộc đời mà nhuộm đỏ lòng mình, chấp nhận từ bỏ màu xanh. Rồi trút lá. Rồi thả tay buông bỏ những ngày tháng cũ, cho nhẹ lòng để đi qua hết mùa đông dài một mình.
Mùa đông. Có những cuộc hành trình chỉ có thể đi một mình, không thể mang theo gì được, kể cả những chiếc lá đã phải xé thân mà có.
Đã cuối thu rồi, Người đừng vội vã nữa, đừng tất bật nữa.
Được không?


Chùa Bé Bé. Phố Hương.27.10.2015

Thứ Hai, 26 tháng 10, 2015

Tịch Thiên

"Tất cả hạnh phúc đều bắt đầu từ mong muốn người khác cùng hạnh phúc với mình, tất cả những khổ đau đều bắt đầu từ mong muốn chỉ mỗi bản thân mình được hạnh phúc" 
Đây là câu nói của Tịch Thiên.(1)
Này Người! Hãy đến đây, ngồi xuống đây, đừng ngại, chia với tôi một tiếng cười, chia với tôi một mẩu hạnh phúc, chia với tôi một mảnh bình yên. Lấy tiếng cười nối vào tiếng cười, tiếng cười vang lâu hơn. Lấy hạnh phúc chồng lên hạnh phúc, hạnh phúc dày thêm. Lấy bình yên nối vào bình yên, bình yên rộng hơn.
Là cách giữ lấy hạnh phúc qua được trăm năm.
Này! Tránh xa ra, tiếng cười này là của tôi, hạnh phúc này là của tôi, bình yên này là của riêng tôi. Lấy tiếng thở dài nối vào tiếng cười; lấy tổn thương đè lên hạnh phúc; lấy bão giông vây lấy bình yên.
Là cách đánh rơi hạnh phúc chỉ trong một ngày.
Một ngọn nến, cố cháy hết mình cũng không giữ lại được ngọn lửa quá một ngày, nhưng nếu chia được ngọn lửa cho một ngọn nến khác, sẽ giữ lại được ngọn lửa lâu hơn cuộc đời của nó.
Có lẽ, ai cũng từng đọc những trang sách xưa rồi thấy lòng mình bình yên, bởi tấm lòng người xưa an quá, giọng nói hiền quá, ánh mắt nhìn cuộc đời ấm quá. Đọc từng trang cổ thư, như được ngồi nghe người xưa kể chuyện,  những câu chuyện bình yên, như được nắm tay người xưa đi qua hết những ngày rất dài. 
Có bao giờ người cũng muốn đưa tay mình cho người trăm năm sau?!


Chùa Bé Bé. Phố Hương.26.10.2015
_____________________________
[1] Tịch Thiên, Hán: 寂天, S: Śāntideva, Tạng: Shi-balha, một vị luận sư nổi tiếng của dòng Trung Quán, nhiều người đặt Tôn Giả ngang hàng với những Long Thọ, Thanh Biện, Nguyệt Xứng... Tịch Thiên sống vào thế kỷ thứ 8. Tịch Thiên rất được xem trọng tại Tây Tạng. 大乘集菩薩學論 (Śikṣā-samuccaya, Đại Thừa Tập Bồ-tát Học Luận) là tác phẩm tiêu biểu của Tịch Thiên. Tập sách "Nhập Bồ Tát Hạnh" (Bodhisattva-caryāvatāra, 入菩薩行) của Tịch Thiên đã được dịch sang Việt Văn.

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.



Thứ Sáu, 23 tháng 10, 2015

Hoa Rơi

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
"Từ những đóa hoa rơi người ta có thể nhặt lấy kết lại thành chuỗi hoa thơm xinh xinh để tặng cho người hoặc làm đẹp bản thân, mang lên đầu, đeo vào cổ vào tay.
Từ tấm thân bình thường này, có thể nhặt ra được nhiều thứ tốt đẹp: nhặt từ tâm trong trái tim, nhặt yêu thương trong ánh mắt, nhặt chân thành trong lời nói, nhặt hơi ấm trong đôi tay… để kết lại thành chuỗi yêu thương, làm đẹp bản thân mình và tặng cho những người chung quanh".(1)
Điều to lớn vĩ đại thì không phải ai cũng có thể làm được, nhưng mỗi ngày, người ta có thể làm được những việc bình thường trong khả năng của mình nhưng cất chứa trong đó thật nhiều yêu thương, thật nhiều chân thành, thiết tha.
Gieo hạt mầm nhỏ chứa đầy hi vọng vào vết nứt của trái tim vừa bị tổn thương. Đặt chút hơi ấm vào đôi tay lạnh như đã trăm năm rồi. Đến ngồi cạnh một người như đã bị cuộc đời bỏ hoang từ rất lâu. Chia với người một chiếc ô và cùng nhau đi qua hết một ngày mưa gió.
Những điều giản dị đó cũng đẹp và đáng yêu như một đóa hoa thơm, có thể cất gọn trong lòng trái tim của người nhận, rồi nằm yên mãi ở đó, không mất, không phai.
Có những đóa hoa trăm năm vẫn chưa tàn. Có những đóa hoa trăm năm vẫn còn hương. Có những con người vẫn còn để ánh mắt thật hiền ở lại, dù đã đi rất lâu, rất xa.


Chùa Bé Bé. Phố Hương. 23.10.2015
_____________________________
[1] Viết lại từ câu Kinh Pháp Cú 53.

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.


Thứ Sáu, 9 tháng 10, 2015

Pháp Cú 114

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
"Sống cả trăm năm lưu lạc trong bão giông không thấy được con đường dẫn về tĩnh lặng, chẳng bằng chỉ sống một ngày mà được thấy được đi trên con đường dẫn về tĩnh lặng".(1)
Ta không muốn nói cả trăm năm lưu lạc trong bão giông là vô nghĩa. Người cũng đừng bảo thế. Giữa mùa khô hạn, ai lại đem cả thùng nước đục đổ đi, rồi chạy vạy tất bật khắp nơi tìm vài giọt nước trong. Vô lý lắm. Kẻ trí tự biết cách lắng đục để tìm trong.
Ta chỉ muốn nói, đừng để cả trăm năm lưu lạc trong bão giông trở thành vô nghĩa. Đừng đem cả trăm ấy đổ đi.
Nhưng mà bằng cách nào để không vô nghĩa?
Ngày làm chủ được tâm mình, ngày thuyết phục được lòng mình không đuổi theo những phù phiếm nữa, là ngày thấy được con đường dẫn về tĩnh lặng; là ngày trái tim trở thành viên THANH THỦY CHÂU, lắng trong cả trăm năm bị vẩn đục.(2)


Phố Hương.9.11.2015
_____________________________
[1] Viết lại từ câu kinh Pháp Cú 114.
[2] Thanh Thủy Châu, hạt châu có công dụng làm trong nước đục.

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.

Thứ Hai, 28 tháng 9, 2015

Pháp Cú 31

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
"Kẻ nào không còn muốn đuổi theo những thứ phù phiếm nữa, và cảm thấy sợ những tháng năm mải miết đuổi theo phù phiếm của mình, kẻ đó đã nhóm lên ngọn lửa, gom hết những thứ rác rưởi trong lòng mình, đốt sạch, rồi mang trái tim thật ấm đó đi qua thế gian."(1)
Ta qua lại cuộc đời mênh mông này muôn vạn kiếp. 
Ngang qua những mùa Xuân xôn xao tuổi trẻ, nảy mầm, tạo nghiệp.
Ngang qua những mùa Hạ gió mưa, nhọc nhằn theo đuổi những tham vọng trong lòng.
Ngang qua những mùa thu tĩnh lặng, biết buông xả những điều đã cố hết sức gom góp suốt mùa Hạ, mùa Xuân. Như cỏ cây nhuộm đỏ lòng mình rồi thả tay, trút lá.
Ngang qua những mùa đông dài một mình.
 Một lần. Hữu duyên đi ngang qua Người, ngỡ ngàng trước hơi ấm tỏa ra từ trái tim, ta như đứa bé, ngồi co ro trong hơi ấm của Người một lát.
Rồi xin được từ Người một đốm lửa, xin được từ Người một ít từ tâm, cẩn thận mang theo, để nhóm lên ngọn lửa cho mình, gom hết hết những nông nổi trong lòng, đốt, thản nhiên nhìn khói lên trời.


Chùa Bé Bé. Phố Hương.28.9.2015
_____________________________
[1] Viết lại từ câu kinh Pháp Cú 31.

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.