Vô Thường

...tìm trong vô thường có đôi dòng kinh...

Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2011

Có Một Mùa Lau Chín


Ngoài quê lũ đã về. Mấy ngày rồi. Lũ không lớn. Nhưng cũng đủ ngập vạt cỏ lau ngoài bến sông. Năm nào cũng vậy. “Lạ lắm nha, không mưa nhưng lũ vẫn về”, chị cố giải thích.
Có gì đâu, bình thường thôi. Đâu phải lần đầu như vậy.
Xưa, cũng đã có những ngày như vậy. Đúng ra hình như năm nào cũng có. Không mưa nhưng lũ vẫn về.
Một ngày mới vẫn bình thường. Sáng cũng có nắng lên. Nhưng ngoài sông, nước bắt đầu đỏ đậm dần, rồi dâng cao mãi. Ngập vạt lau, ngập luôn bến sông, tràn vào cả những cánh đồng.
Mưa ở thượng nguồn.
Sông dỗi hờn ai đấy tận phía xa kia, rồi chông chênh, ngã đổ về một phía, nhấn chìm vạt cỏ lau trong nỗi niềm của mình. Có gì đâu….
Giống con người, những lúc dỗi hờn, lòng sông cũng mang đầy bụi. Nhưng lòng lau xưa nay vẫn vậy, luôn bao dung và vô nhiễm. Có gì đâu…
Lũ rút, lòng lau vẫn nhẹ, vẫn vậy. Nhưng tấm thân lau đã vương đầy bụi, đầy những nỗi niềm từ lòng sông, nặng lắm rồi. Lau muốn nằm. Gió lay gọi mấy cũng chẳng muốn dậy. Mệt.
Có sao đâu. Tạo hóa cho lau sức sống vô tận. Đủ để chịu được mọi cung bậc tình cảm của dòng sông. Từ những ngày mưa lũ trắng đồng, đến những ngày sông khô cháy đến cạn lòng, không còn đủ nước để về biển.
Như một lời tạ tội. Sau những ngày mưa điên cuồng sẽ có những cơn mưa thật hiền. Mưa hiền, dòng sông cũng hiền. Mưa như muốn dang rộng đôi tay của mình ra ôm lấy từng thân lau đang mỏi mệt. Mưa tỉ mẩn gỡ từng hạt bụi trên thân lau, rồi nhẹ nhàng đỡ lau dậy. Sau mưa, trên khóe mắt lau vương những giọt nước trong veo, chứa trong lòng cả đất trời. Lau khóc bằng những giọt nước mắt của mưa.
Dòng sông lại bao dung, lại mang trong lòng vạt lau xanh ngắt. Nước sông trong xanh trở lại và long lanh như mắt người. Sông cũng chỉ muốn thấy lau cười. Thế thôi. Thì lau cười.
Sáng mai, khi trời sáng, lũ lau sẽ dìu nhau đứng dậy. Có gì đâu….
Có gì đâu, nếu sáng mai Sài Gòn vắng bước chân ta.
Ta không trách Sài Gòn mênh mông. Sài Gòn hãy cứ mênh mông để còn đủ rộng để bao dung những phận người lam lũ khắp cả nước. Sài Gòn của ta không sợ xấu, đúng không? Ta không trách Sài Gòn đầy bụi, vì ta cũng chỉ là một hạt bụi. Một hạt bụi luôn mong muốn có đủ khả năng định hướng cho dòng đời bất tận của mình.
Có gì đâu, nếu sáng mai, ta đã ở trong căn phòng ngày xưa của mình và nghe tiếng tàu hỏa kéo hồi còi thật dài chạy qua làng.
Nhiều lúc, về nhà, chỉ để nhìn vạt lau dìu nhau đứng dậy sau những ngày bão lũ. Ta cũng chống tay đứng dậy, hít một hơi thật sâu, và mỉm cười: có gì đâu.
Ta từng ngồi với lau trong những ngày lũ, từng ướt mắt với lau trong những ngày mưa, từng se lòng nhìn vạt lau đỡ nhau đứng dậy trong những ngày nắng, nên có lý do để chờ đợi một mùa lau chín.
Sẽ só một mùa lau chín, đúng không? Sẽ có một mùa lau chín, và ngày ấy ta sẽ lại về.
Tháng giêng hai sẽ có mùa lau chín, cả vạt lau trắng muốt, một thứ màu không phai.
Tháng giêng hai gió cũng bắt đầu thổi mạnh…

Người có về nghe gió qua sông?!


Vô Thường.
Saigon.2h32'.26.6.2011