Vô Thường

...tìm trong vô thường có đôi dòng kinh...

Thứ Năm, 25 tháng 2, 2010

Trái Tim Làm Từ Muối Biển

Ngày xưa. Xưa lắm.
Có ngôi làng nọ, một ngôi làng thật đặc biệt, nơi cưu mang những phận người có quá khứ thật buồn, mọi người gọi đó là ngôi làng Bao Dung. Người ở đó sống thật bao dung với nhau, họ không muốn nhắc đến và tìm hiểu quá khứ người khác như không muốn nhớ lại quá khứ của mình. 
Ngày nọ, có người đàn ông dẫn theo hai đứa bé về đó sinh sống. Cũng giống những người khác khi đến với làng, người đàn ông có đôi mắt thật buồn. Riêng với hai đứa bé, một trai một gái, đôi mắt lại cười thật vui, chưa biết buồn, và xinh như tượng. Người đàn ông đó là thợ điêu khắc có biệt tài, khi làm xong bức tượng nào, chúng đều có sức sống như thật. Cũng vì khả năng đặc biệt này mà ông phải bỏ quê hương ra đi, một ngôi làn duyên hải nào đó thật xa, ông đi thật xa, ở đó ông được làm một người bình thường như bao người khác. Hai đứa bé đều do ông tạc ra, nên chúng xinh mới xinh đẹp như vậy. Sau khi làm xong phần tượng, cả hai được đều được ông đặt vào lồng ngực một trái tim làm từ muối biển. 
Ông lấy muối hạt, cho vào chậu nước, khuấy lên, cho vào đó mấy giọt sương mai, một ít nhựa cây gì đó, rồi đem phơi để nước bốc hơi, và ông lấy khối rắn còn lại để làm trái tim.
 Trái tim sẽ có hơi ấm của mặt trời, có sự bao dung của nước, có sự sâu sắc của đại dương, có nét tinh khôi của sương buổi sớm mai.
Một ngày kia. Hai đứa con muốn đi thật xa, đi đâu cũng được, đi để tìm hiểu cuộc sống bên ngoài làng Bao Dung.  Ông đưa hai đứa con ra khỏi làng, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. 
Chúng đi về phía biển… Nơi ông đã sinh sống ngày xưa, nơi đã gieo vào lòng ông những tiếng thở dài.
Một ngày nọ, hai đứa con trở về.
Đôi mắt của chúng lúc này đã thật buồn, thật tối, như gom hết về đó bóng tối trong cuộc sống. Và nơi lồng ngực hai đứa đau âm ỉ không chịu nổi. Người bố xem qua, trái tim cả hai đứa đã bị rạn nứt. Người bố muốn nói gì đó, nhưng lại thôi. Hai đứa con muốn nói gì đó, nhưng cũng lại thôi.
- Thôi hai con ngủ đi, ngủ thật sâu vào, bố sẽ lấy hai trái tim ra làm lại. Mấy hôm nữa hai đứa sẽ có trái tim mới, không còn những vết nứt này nữa, không còn đau nữa!!! Chịu chưa?!
Đêm đó ông thức thật khuya. Chỉ một mình. Hai đứa con ngủ thật say.
Phải chi, ông cũng có thể lấy trái tim mình ra, bỏ vào cốc nước, cho vào mấy giọt sương mai, khuấy cho tan ra, rồi đem phơi. Trái tim lại được làm mới, không còn mang những vết nứt, không còn mang những dị tật và nỗi đau của ngày hôm qua.


Sài Gòn.25.2.2010