Vô Thường

...tìm trong vô thường có đôi dòng kinh...

Thứ Ba, 22 tháng 9, 2020

Lời Kinh trong lòng bàn tay 255:

“ Tất cả những niềm vui trong thế gian, dù vui đến đâu, cuối cùng đều hết; tất cả những yêu thương trong cuộc sống, dù sâu đậm đến mấy, cuối cùng đều chia li; tất cả sinh mạng, dù sống lâu thế nào, cuối cùng đều phải kết thúc; với mỗi ngày còn được sống, nên làm điều gì đó mà cái chết không thể xóa bỏ được”.(1) Nếu thời gian sẽ đẩy chúng ta ngã và vùi lấp hết mọi thứ, sao chúng ta không sống như một hạt mầm, vùi vào đất từng hạt mầm mới, rồi lại đứng lên đối mặt với cuộc đời gió mưa. Để thời gian, thứ từng thô bạo xô ngã và vùi lấp mọi thứ không thương tiếc, trở thành đôi tay đỡ chúng ta đứng lên; để gió mưa, thứ từng làm chúng ta lạnh, trở thành thứ nuôi mình lớn lên. “Tất cả những niềm vui trong thế gian cuối cùng đều hết”, nói vậy không phải để thôi không chọn niềm vui nữa, mà là để khi niềm vui mất không phải buồn; nói tất cả niềm vui sẽ mất đi, để chúng ta không vì một thứ không bền mà bất chấp mọi thứ để có được nó, rồi bất chấp mọi chuyện để níu giữ nó lại, nói tất cả niềm vui sẽ mất để không cố giữ lấy niềm vui, vì khi cố giữ lấy niềm vui sẽ tạo ra trong lòng sự sợ hãi đối với nỗi buồn, và sự sợ hãi đó làm con người không thể sống vui được một ngày nào. “Tất cả những yêu thương, dù sâu đậm đến mấy, cuối cùng đều chia li”, nói vậy không phải để thôi không mở lòng ra thương nhau nữa, mà để thương nhau như thế nào khi chia li ai cũng có những ngày thật ấm để mang theo, không ai phải tiếc nuối “giá như ngày đó…”; giá như ngày đó thương nhau nhiều hơn…. , giá như ngày đó đã sống hết mình…; những con chữ phía sau từ “giá như” dù đẹp đến đâu, dù hay thế nào cũng đều vô nghĩa. “Tất cả sinh mạng cuối cùng đều phải kết thúc”, nói vậy để con người không cố bám vào sống mà bất chấp mọi tội lỗi, khi cố bám vào sự sống sẽ tạo ra nỗi sợ hãi rất lớn đối với cái chết, nỗi sợ hãi lớn nhất của kiếp người, nỗi sợ hãi cái chết làm cho con người không còn nhiều thời gian để làm được một điều gì vượt ra được ngoài cái chết... Cuộc sống là như vậy, sẽ luôn có cách cho những người biết cách, biết vịn vào thứ từng xô ngã mình để đứng lên, biết tựa vào thứ từng làm mình chao đảo để vững chãi, biết đem thời gian sinh diệt vô thường để đổi được cho mình thứ không sinh không diệt. Người ngày mới an. Núi. 22.9.2020 _____________________________ [1] Nguyên Hán văn: 譬若有人泛大水中為渴而死。迦葉波!此沙門婆羅門亦復如是,然於多法受持讀誦,而不能斷貪瞋癡渴,遊大法海為諸煩惱渴愛而死,後墮惡道。Từ dòng thứ 4 đến dòng thứ 7, khung thứ 2, trang 114, bộ kinh mang mã số 1636, 大乘集菩薩學論, tập 32 大正新脩大藏經。 P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.

Thứ Sáu, 14 tháng 6, 2019

Lời Kinh trong lòng bàn tay 151:

“Có người nổi trôi trên dòng nước lớn nhưng lại bị chết khát.
Có người ngày ngày vẫn thường nói nhiều lời kinh, nhưng chưa đủ năng lực đoạn trừ cơn khát tham sân si trong lòng, cầm thật nhiều câu kinh trong tay nhưng lại bị phiền não đánh gục, ngày mai phải chịu nhiều khổ đau”.(1)
Do câu kinh chỉ để nói, nên mới có người còn phải mang đôi mắt thật buồn về ngồi trước Phật, có kẻ còn phải mang trong lòng nhiều vết thương về khép cửa học lại câu kinh xưa. 
Do câu kinh chỉ để nói, nên mới có người nói mãi những câu kinh nhưng lòng vẫn chưa thuộc, đọc mãi những lời kinh trong lòng vẫn cứ quên; nói mãi câu kinh “vô thường” nhưng lòng vẫn còn sân si rất nhiều trước những chuyện được mất, nói mãi câu kinh “vô ngã” nhưng lòng vẫn còn phiền não rất nhiều trước những chuyện hợp tan.
Do câu kinh chỉ để nói, nên mới có kẻ còn phải bận rộn loay hoay mãi với những tổn thương của mình mà quên mất nụ cười, quên hỏi người bên cạnh mình: “người có an không?”.
Biết bao nhiêu người đến ngồi dưới hiên chùa, tiếc nuối, giá mà biết được những câu kinh sớm hơn, để không phải oằn vai gánh mãi nỗi buồn.
Thật ra, tiếc nuối lớn nhất không phải là chưa biết được những câu kinh, mà biết được rồi nhưng lại không cất được câu kinh vào lòng.

Tiếc nuối lớn nhất là khi đã cầm thật nhiều câu kinh trong tay nhưng lại bị phiền não đánh gục.

Núi. 14.6.2019
_____________________________
[1] Nguyên Hán văn: 譬若有人泛大水中為渴而死。迦葉波!此沙門婆羅門亦復如是,然於多法受持讀誦,而不能斷貪瞋癡渴,遊大法海為諸煩惱渴愛而死,後墮惡道。Từ dòng thứ 4 đến dòng thứ 7, khung thứ 2, trang 114, bộ kinh mang mã số 1636, 大乘集菩薩學論, tập 32 大正新脩大藏經。

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.


Thứ Ba, 28 tháng 5, 2019

Khó Khăn


Khi chưa thể yêu thương được điều gì đó, chúng ta đừng nhìn vào nó nữa, đừng nghĩ đến nó nữa, nhìn vào nó, nghĩ đến nó, chỉ làm lòng phải động thêm. Lúc đó, chúng ta chỉ nên nhìn lại tâm từ bi của mình, chỉ nên nghĩ đến tâm từ bi của mình, để thấy tâm từ bi của mình còn quá bé nhỏ, nên cuộc sống còn quá nhiều điều chưa thể thương, chưa thương được những điều mà người đời thường ghét bỏ. 
Chỉ khi nào thương được những điều chưa thể thương, mới có thể bình yên trước những điều còn làm mình động.
Chúng ta học yêu thương từ chính những việc hôm qua chưa yêu thương được. Lòng từ bi lớn lên bằng cách đó.
Ai cũng phải hoàn thiện bản thân mình từ những điều chưa hoàn thiện của cuộc sống. Ai cũng phải lớn lên bằng cách đó.
Có lẽ ai cũng từng nhìn con đường trước mặt, thấy ở đó có quá nhiều trắc trở, có quá nhiều khó khăn. Có kẻ sợ trắc trở, ngại khó khăn mà dừng lại, không đi nữa. Có kẻ gom hết can đảm để đi tiếp, không phải con đường phía trước đã bằng phẳng, kẻ đó vẫn thấy con đường có nhiều khó khăn, nhưng lại thấy thêm, trong khó khăn đó có con đường. Có con đường đi qua khó khăn.
Có con đường đi qua khó khăn.

Núi.28.5.2019

Thứ Bảy, 4 tháng 5, 2019

Tháng 5



1. Tháng 5, núi đã mưa đều, trời mát dịu trở lại, ngoài sông nước đầy thêm, lũ rong rêu phát triển mạnh, đan kín lòng sông bằng từng mảng xanh to, trở thành nguồn thức ăn dồi dào cho cá tôm, và trở thành nơi ẩn nấp lý tưởng cho lũ tôm tép vừa lột xác. 
Tháng 5, ngoài sông, lũ cá vào mùa sinh sản, lũ tôm tép vào mùa lột xác, bỏ chiếc vỏ cũ, nhỏ, để lớn thêm. Xé thân ra để tách mình khỏi lớp vỏ cũ, có lẽ đau lắm, nhưng đó là cách duy nhất để chúng có thể lớn thêm lên.
Sau khi lột bỏ chiếc vỏ cũ, thân lũ tôm tép trắng, mềm nhũng, gần như bất động, nằm yên, không có khả năng tự vệ, chúng dễ trở thành miếng mồi ngon cho lũ cá to.
Để lớn thêm lên ấy mà, nhất định phải chịu đau đớn và đối mặt với nhiều bất trắc. 

2. Tháng 5, mưa đã về đều, xem như núi đã tạm biệt một mùa trăng. Núi mây nhiều, mưa nhiều, để những đêm trăng từ tháng 5 không còn sáng nữa. 
Trăng vẫn còn đó, vẫn tròn rồi khuyết, vẫn mọc rồi lặn, đều đặn, chưa từng sai hẹn ngày nào, nhưng chẳng mấy khi thấy nữa. 
Trong cuộc sống, có những thứ, có những người, vẫn còn đó nhưng như đã mất đi.

3. Tháng 5, có những ngày mưa về mờ núi. Ai đến núi tháng 5 cũng nói “buồn”. 
Núi những ngày mưa lạnh, gió nhiều. Thân lạnh, để tâm cũng phải lạnh theo. 
Nhìn dãy núi nghìn năm to lớn mờ dần trong mưa, lòng lại buồn những chuyện mơ hồ, cô độc.
Nên đôi khi, bình yên chỉ là những chiều mưa lạnh, một mình, nhưng vẫn thấy lòng mình thật ấm, thật an.

4. Tháng 5, cỏ non xanh phủ kín núi, đây là thời điểm núi nhiều sâu bọ nhất. 
Núi tháng 5 sâu nhiều lắm, đủ hình dạng, màu sắc, kích cỡ. Sâu là ấu trùng của bướm. Những bé sâu càng sặc sỡ, càng đáng sợ, khi thành bướm càng rực rỡ, càng đáng yêu.
Ai cũng thích những cánh bướm, nhưng hình như không ai thích sâu; đâu hay, chỉ trong thân loài sâu mới có được những thứ cần thiết để phát triển thành cánh bướm sau này.
Ai cũng thích bình yên, sợ nỗi buồn; đâu biết, ngay trong nỗi buồn, luôn có những thứ cần thiết để lòng mạnh mẽ hơn, rồi mới có thể bình yên được.


Núi.4.5.2019

Thứ Năm, 18 tháng 4, 2019

Saigon

1. Saigon tháng Tư.
Cuối tháng tư, Saigon đón mùa hoa Sao Dầu về xoay nghiêng phố. Hàng Sao Dầu trong Phố Hương, tháng tư, bắt đầu lao xao chờ gió, hoa vẫn nở mặc cho người có về hay không.
Hoa Sao Dầu không sắc, không hương, chỉ đẹp trong khoảnh khắc lìa cành. Xoay tít. 
Có những thứ rất lạ, chỉ đẹp trong khoảnh khắc chuẩn bị phai mất đi.

2. Người nói Saigon mênh mông.
Hôm ấy trời đẹp, giữa mùa mưa hiếm có một chiều đẹp như vậy. 
Dừng lại một lát để nhìn hàng me hai bên đường non xanh, con đường Lý Tự Trọng ngày đó còn rất hiền và bình thản, những ngôi biệt thự cổ, mái ngói, thấp, bức tường bao quanh cũng thấp, sau những ngày mưa xuất hiện tản rêu xanh.
Chiều, chiếc bóng người qua đường đổ dài, gãy thành mấy đoạn, đoạn nằm dưới mặt đường, đoạn leo lên vỉa hè, đoạn vắt lên tường nhà ven đường.
Saigon mênh mông nhưng lại không đủ chỗ cho một chiếc bóng bình thản đổ dài.

3. Ta cũng như người. 
Mang theo tuổi trẻ và những ước mơ xa khi đặt chân đến mảnh đất Saigon, và suốt bao nhiêu năm ở đó, cứ mãi loay hoay với những nỗi lo gần.
Saigon mỗi ngày một đông, nghe đâu đã hơn 10 triệu người. Sáng mai, Saigon sẽ lại có thêm nhiều người mang theo ước mơ tuổi trẻ của mình đến với nó; và cũng sẽ có nhiều người gói gém ước mơ tuổi trẻ của mình lại rồi rời nơi đó mà đi.
Saigon, nơi bắt đầu và kết thúc những ước mơ.
Trong hơn 10 triệu trái tim ở đó, đêm nay, có bao nhiêu trái tim sẽ ngủ thật an?!

4. Người nói mình như con sói hoang.
Loài sói hoang không thích bầy đàn đông đúc, chúng chỉ sống với những thành viên trong gia đình, ngày lang thang khắp nơi, tối về cuộn mình tựa vào núi ngủ.
Người như con sói hoang ấy lâu lâu lại về phố, nơi có những năm tháng tuổi trẻ của mình ở đó, về lại con phố quen, để nhìn con người, để nhìn chiếc bóng của mình đổ dài loằng ngoằng trên phố chiều và dòng người nối nhau đạp lên đó mà đi, rồi mỉm cười, về lại núi.

Người ngủ an.

Vô Thường.
Núi.17.4.2019


Thứ Bảy, 6 tháng 4, 2019

Lời Kinh Trong Lòng Tay 428

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
“Khi nhận ra, chính mình đã tạo ra những tội lội ấy, khi đó, sẽ thấy mình đủ sức chịu đựng mọi đắng cay”.(1)
Nỗi đau luôn là thứ đủ khả năng thay đổi một con người.
Có kẻ, mỗi khi nghe lòng đau, quay nhìn lại mình, thấy nỗi đau đó bắt đầu từ ánh mắt, lời nói, việc làm không tốt, của chính mình ngày hôm qua. Rồi nghe nỗi đau vơi đi trong một nụ cười.
Có kẻ, mỗi khi nghe lòng đau, lại nhìn đến những người chung quanh, tìm xem nỗi đau mình đang chịu nhận đã bắt đầu từ ai ở đó. Rồi nghe nỗi đau lớn thêm lên bởi những dằn vặt hận thù.
Thật ra, nỗi đau rơi vào cuộc đời chỉ là một thời điểm, không kéo dài; nhưng do bởi một suy nghĩ không đúng, chúng ta đã giữ nỗi đau ở lại trong lòng rất lâu.
Không ai nhìn mãi vào lỗi lầm của người mà nghe lòng bình yên.
Không ai chỉ nói mãi những lỗi lầm của người mà lớn thêm lên.
Tháng Tư, núi đã cuối mùa nắng; tối qua, có cơn mưa đầu mùa rất to. Từ cuối tháng Ba, cây cối bắt đầu đâm chồi non, núi đã bắt đầu lấm tấm xanh, lũ cây trên núi đã nghe mùa mưa về rất gần.
Cây cối bắt đầu đâm chồi để lớn thêm ở cuối mỗi mùa nắng, con người lớn lên thêm ở cuối những nỗi đau.


Chùa Bé Bé. Xó Núi. 6.4.2019
_____________________________
[1] Nguyên Hán văn: 若了知自罪,於苦能堪忍。Dòng thứ 25, khung thứ hai, trang 495, bộ kinh mang mã số 0728, 諸法集要經, tập 17 大正新脩大藏經。

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.


Thứ Năm, 28 tháng 3, 2019

Lời Kinh Trong Lòng Bàn Tay 427

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
“Người nông nổi cột đời mình vào những thứ phù phiếm, sẽ dễ dàng mở tay ra buông bỏ những điều thiện, rồi chọn lấy những điều bất thiện cầm lên để sống. 
Do không biết lo sợ cho ngày mai phải nhận lại những đắng cay từ cách sống đó, nên ngày ngày vẫn làm những việc tự hủy hoại cuộc đời mình”.(1)
Đôi khi, điều làm người đời cảm thấy khó khăn nhất chỉ là việc mở tay ra, đặt xuống những điều làm tâm họ nặng trĩu, để được nhẹ nhàng.
Có lẽ ai cũng từng như vậy.
Tại sao chúng ta vẫn thường chọn những nỗi buồn để giữ lại, trong khi chung quanh vẫn còn rất nhiều niềm vui?
Tại sao chúng ta vẫn thường cố phá huỷ những điều mà mình không thể làm ra được? 
Tại sao chúng ta vẫn thường phung phí những thứ mà ngày mai không thể tìm lại được nữa?
Đừng chỉ ngồi một chỗ chờ bình yên đến, hãy hành động để nó đến được với mình.
Đôi khi, chỉ cần một lần nỗ lực hết mình trong hiện tại là đã có thể đi qua hết tất cả những thất bại của ngày hôm qua; và chỉ cần một lần dốc hết lòng từ bi để mở tay ra là đã có thể đặt xuống được tất cả những nặng trĩu đã đeo đẳng trong lòng.


Chùa Bé Bé. Xó Núi. 28.3.2019
_____________________________
[1] Nguyên Hán văn: 愚癡著欲人,捨善作不善,不怖命終時,彼為自損壞。Dòng thứ 14, 15, khung thứ nhất, trang 512, bộ kinh mang mã số 0728, 諸法集要經, tập 17 大正新脩大藏經。

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.