Vô Thường

...tìm trong vô thường có đôi dòng kinh...

Thứ Năm, 18 tháng 4, 2019

Saigon

1. Saigon tháng Tư.
Cuối tháng tư, Saigon đón mùa hoa Sao Dầu về xoay nghiêng phố. Hàng Sao Dầu trong Phố Hương, tháng tư, bắt đầu lao xao chờ gió, hoa vẫn nở mặc cho người có về hay không.
Hoa Sao Dầu không sắc, không hương, chỉ đẹp trong khoảnh khắc lìa cành. Xoay tít. 
Có những thứ rất lạ, chỉ đẹp trong khoảnh khắc chuẩn bị phai mất đi.

2. Người nói Saigon mênh mông.
Hôm ấy trời đẹp, giữa mùa mưa hiếm có một chiều đẹp như vậy. 
Dừng lại một lát để nhìn hàng me hai bên đường non xanh, con đường Lý Tự Trọng ngày đó còn rất hiền và bình thản, những ngôi biệt thự cổ, mái ngói, thấp, bức tường bao quanh cũng thấp, sau những ngày mưa xuất hiện tản rêu xanh.
Chiều, chiếc bóng người qua đường đổ dài, gãy thành mấy đoạn, đoạn nằm dưới mặt đường, đoạn leo lên vỉa hè, đoạn vắt lên tường nhà ven đường.
Saigon mênh mông nhưng lại không đủ chỗ cho một chiếc bóng bình thản đổ dài.

3. Ta cũng như người. 
Mang theo tuổi trẻ và những ước mơ xa khi đặt chân đến mảnh đất Saigon, và suốt bao nhiêu năm ở đó, cứ mãi loay hoay với những nỗi lo gần.
Saigon mỗi ngày một đông, nghe đâu đã hơn 10 triệu người. Sáng mai, Saigon sẽ lại có thêm nhiều người mang theo ước mơ tuổi trẻ của mình đến với nó; và cũng sẽ có nhiều người gói gém ước mơ tuổi trẻ của mình lại rồi rời nơi đó mà đi.
Saigon, nơi bắt đầu và kết thúc những ước mơ.
Trong hơn 10 triệu trái tim ở đó, đêm nay, có bao nhiêu trái tim sẽ ngủ thật an?!

4. Người nói mình như con sói hoang.
Loài sói hoang không thích bầy đàn đông đúc, chúng chỉ sống với những thành viên trong gia đình, ngày lang thang khắp nơi, tối về cuộn mình tựa vào núi ngủ.
Người như con sói hoang ấy lâu lâu lại về phố, nơi có những năm tháng tuổi trẻ của mình ở đó, về lại con phố quen, để nhìn con người, để nhìn chiếc bóng của mình đổ dài loằng ngoằng trên phố chiều và dòng người nối nhau đạp lên đó mà đi, rồi mỉm cười, về lại núi.

Người ngủ an.

Vô Thường.
Núi.17.4.2019


Thứ Bảy, 6 tháng 4, 2019

Lời Kinh Trong Lòng Tay 428

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
“Khi nhận ra, chính mình đã tạo ra những tội lội ấy, khi đó, sẽ thấy mình đủ sức chịu đựng mọi đắng cay”.(1)
Nỗi đau luôn là thứ đủ khả năng thay đổi một con người.
Có kẻ, mỗi khi nghe lòng đau, quay nhìn lại mình, thấy nỗi đau đó bắt đầu từ ánh mắt, lời nói, việc làm không tốt, của chính mình ngày hôm qua. Rồi nghe nỗi đau vơi đi trong một nụ cười.
Có kẻ, mỗi khi nghe lòng đau, lại nhìn đến những người chung quanh, tìm xem nỗi đau mình đang chịu nhận đã bắt đầu từ ai ở đó. Rồi nghe nỗi đau lớn thêm lên bởi những dằn vặt hận thù.
Thật ra, nỗi đau rơi vào cuộc đời chỉ là một thời điểm, không kéo dài; nhưng do bởi một suy nghĩ không đúng, chúng ta đã giữ nỗi đau ở lại trong lòng rất lâu.
Không ai nhìn mãi vào lỗi lầm của người mà nghe lòng bình yên.
Không ai chỉ nói mãi những lỗi lầm của người mà lớn thêm lên.
Tháng Tư, núi đã cuối mùa nắng; tối qua, có cơn mưa đầu mùa rất to. Từ cuối tháng Ba, cây cối bắt đầu đâm chồi non, núi đã bắt đầu lấm tấm xanh, lũ cây trên núi đã nghe mùa mưa về rất gần.
Cây cối bắt đầu đâm chồi để lớn thêm ở cuối mỗi mùa nắng, con người lớn lên thêm ở cuối những nỗi đau.


Chùa Bé Bé. Xó Núi. 6.4.2019
_____________________________
[1] Nguyên Hán văn: 若了知自罪,於苦能堪忍。Dòng thứ 25, khung thứ hai, trang 495, bộ kinh mang mã số 0728, 諸法集要經, tập 17 大正新脩大藏經。

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.