Vô Thường

...tìm trong vô thường có đôi dòng kinh...

Chủ Nhật, 22 tháng 11, 2015

Sẻ

Sáng qua, lũ sẻ tíu tít xuống sân chùa nhặt cỏ khô về làm tổ, tất bật cả ngày, chúng nói gì với nhau nhiều lắm, líu lo líu lo, ngôi chùa bé bé cũng xôn xao. Mỗi năm lũ sẻ có hai đợt làm tổ, đầu mùa mưa và những ngày cuối thu.
Những ngày cuối thu, lứa sẻ non nở vào đầu mùa mưa đã rưởng thành, chúng được bố mẹ cho ra ở riêng. Lũ sẻ non đã tất bật từ mấy hôm trước, ăn sáng xong, chúng không kéo ra mảnh đất trống trước chùa chơi như mọi khi, chúng ở nhà, bay khắp chùa, chui vào những chiếc hốc nhỏ dưới mái ngói, rồi chui ra, dáo dác nhìn, rồi lại chui vào một hốc khác. Chúng đang tìm một nơi để làm tổ.
Thấy lũ sẻ non tất bật, có kẻ đi cắt cỏ phơi, để mai mốt lũ sẻ có cỏ khô mang về làm tổ.
Ngoài lũ sẻ non, lũ sẻ lớn tuổi cũng xuống sân nhặt cỏ mang về đan thêm cho chiếc tổ thật dày. Sắp lạnh rồi. Chỉ vài hôm nữa, dưới hiên chùa lại có thêm những chiếc tổ sẻ xinh xinh.
Lâu lâu, có kẻ bắt sẻ lại về Phố Hương, giăng bẫy bắt thật nhiều sẻ mang đi.
Có kẻ lại phải chắt chiu gầy lại đàn sẻ của mình.


Chùa Bé Bé. Phố Hương.25.11.2015


Thứ Bảy, 21 tháng 11, 2015

Pháp Cú 98

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
"Dù giữa phố thị xôn xao hay giữa núi rừng tĩnh lặng, giữa cao nguyên bạt ngàn hay nơi hải đảo xa xôi; bất kỳ nơi nào có kẻ Mang Trong Mình Trái Tim Tinh Khiết Như Giọt Nước Đầu Nguồn sinh sống, ở đó luôn đầy những cảnh tượng bình yên”.(1)
Rồi ai cũng có đôi lần, thực lòng, chỉ còn muốn những buổi sớm mai bình yên như cỏ dại, không muốn làm tổn thương đến người nào nữa. 
Bước chân nhẹ. Bàn tay ấm. Ánh mắt hiền. Trái tim bình yên.
Nhưng ai cũng có những ngày phải gói ghém ước mơ bình yên đó lại, cất thật sâu vào trong lòng, để đi qua phố chợ xôn xao, như lũ cỏ dại cuối mùa vùi những hạt giống vào đất chờ mưa.
Có người đánh rơi mất ước mơ trong trẻo ngày xưa của mình, thành người phố chợ đua tranh.
Như người đi trong sương, nghe vai lạnh, giật mình, ướt áo.
Áo ướt lúc nào không hay, thành người đua tranh lúc nào chẳng biết.
Nên đôi khi, người chúng ta nhớ nhất lại là chính mình trong trẻo của ngày xưa, ngày còn chưa đi qua phố chợ. 
Nhưng, luôn có người đi qua cuộc sống như cơn mưa, đủ sức thuyết phục được những hạt giống đã khô vùi sâu trong mớ ngổn ngang đua tranh thức dậy nảy mầm. 
Có người đủ sức thuyết phục được người khác tin rằng, dù tâm hồn rách nát thế nào, họ vẫn có thể làm một người tử tế; dù có quay cuồng trong bao nhiêu giông gió, một ngày lòng họ cũng có thể bình yên.
Có người mà ánh mắt, nụ cười của họ đủ sức thuyết phục chúng ta bỏ qua những đua tranh để lại hiền như giọt nước nơi đầu nguồn. 
Có bình yên đủ vững chãi để cho những bình yên khác tựa vào lớn lên.



 Chùa Bé Bé. Phố Hương. 21.11.2015
_____________________________
[1] viết lại từ câu kinh Pháp Cú 98.

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.


Thứ Năm, 19 tháng 11, 2015

Pháp Cú 81

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
"Một ngọn núi kiên cố vững chãi nghìn năm không bao giờ bị lay chuyển bởi mưa gió.
Một người thông minh sâu sắc không bao giờ bị lay chuyển bởi những lời khen chê thị phi của người đời, vững chãi như núi nghìn năm".(1)
Người còn lênh đênh giữa biển rộng, người còn bám biển để sống, là những người còn phải thấp thỏm âu lo đến mất ngủ khi nghe tin biển động, phải chờ biển lặng mới có thể yên lòng. 
Mà biển mấy khi yên lặng.  
Người còn tất bật tìm kiếm giữa đám đông xô bồ tiếng khen để vui, còn mải miết cố gom góp thật nhiều những phù hoa từ đám đông để làm nên diện mạo của mình, là những người còn chao đảo trước những thị phi của đám đông.  
Đám đông được mấy khi từ bi.


Phố Hương.19.11.2015
_____________________________
[1] Viết lại từ câu kinh Pháp Cú 81.

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.



Thứ Tư, 4 tháng 11, 2015

Quên

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
"Cả ngày chỉ đuổi theo những điều phù phiếm. Chỉ nhớ những điều không thiện. Chỉ nói những lời không hay. Chỉ làm những việc không tốt. Luôn tránh né những việc cần làm. Luôn thiếu một chút can đảm để có thể bắt tay vào những việc làm thiện lành ý nghĩa. 
Ngày ngày, quay lưng lại với những điều thiện lành rồi mải miết đuổi theo giông gió.
Những người như vậy, dù luôn nói: cần bình yên, sợ khổ đau, thì cũng chỉ là lời nói suông vậy thôi”.(1)
Cỏ cây vẫn phải chết khát khi những cơn sấm rung cả đỉnh trời nhưng chẳng mang mưa về. Mặt đất vẫn khô cằn khi những đám mây đen kéo nhau về tụ rồi tan. Người vẫn không thể bình yên khi chỉ nói, "muốn bình yên", rồi thôi, chẳng làm gì cả; vẫn nói những lời, vẫn làm những việc, vẫn nhớ những điều để cuộc đời không được an như ngày hôm qua.
Muốn nhẹ nhưng không chịu đặt xuống, muốn thoát ra nhưng lại cột thêm vào; “muốn nhẹ lòng”, “muốn giải thoát”, cũng chỉ là lời nói suông vậy thôi.
Càng nói những lời bất thiện, cuộc sống càng trả về những lời khó nghe. Càng làm những việc bất thiện, cuộc sống càng trả về nhiều điều để tổn thương. Càng nghĩ những điều bất thiện, cuộc sống càng trả về nhiều điều để lòng không thể an.
Người đời thường vậy, luôn nhớ nghĩ đến cánh đồng hoa dại ở một nơi nào đó rất xa mà quên đi một đóa hoa dại giản dị vừa nở ngoài hiên nhà sáng nay.


Phố Hương.4.11.2015
_____________________________
[1] Viết lại từ câu kinh Pháp Cú 129

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.