Vô Thường

...tìm trong vô thường có đôi dòng kinh...

Thứ Bảy, 29 tháng 10, 2011

Mùa Thu Sài Gòn

“Sài Gòn không có mùa thu
Mưa chiều trắng con phố cũ”
Thực ra Sài Gòn cũng có mùa thu. Mùa thu của riêng Sài Gòn. Mùa thu Sài Gòn rất nhẹ, rất mỏng. Chưa đủ để có thể đưa tay ra và chạm vào được tiết trời mát lạnh. Mùa thu Sài Gòn như đầu sợi dây đàn, vẫn rung lên khúc mùa thu, nhưng rung rất khẽ. Tinh tế như cỏ cây, nhưng không phải cỏ cây nào trên đất Sài Gòn cũng có thể nghe được mùa thu tới. 
Phải qua hết thu phân, cây đại trong sân mới giật mình vàng rực rồi vội vã trút lá, kẻo lại hết mùa thu. Đến tận lúc này, người Sài Gòn mới thấy mùa thu. Mùa thu đã vơi đi một nửa…
Mùa thu qua những con đường rợp bóng me, để lại những dấu chân bé li ti vàng úa.
Mùa thu loanh quanh theo con đường ven sông Sài Gòn mát rượi những tán cây bàng, để lại những dấu chân đỏ ối chênh vênh.
Có người cúi xuống, cẩn thận, nhặt lấy những dấu chân mùa thu để lại.

Vô Thường
Sài Gòn.29.10.2011


Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2011

Có Một Mùa Lau Chín


Ngoài quê lũ đã về. Mấy ngày rồi. Lũ không lớn. Nhưng cũng đủ ngập vạt cỏ lau ngoài bến sông. Năm nào cũng vậy. “Lạ lắm nha, không mưa nhưng lũ vẫn về”, chị cố giải thích.
Có gì đâu, bình thường thôi. Đâu phải lần đầu như vậy.
Xưa, cũng đã có những ngày như vậy. Đúng ra hình như năm nào cũng có. Không mưa nhưng lũ vẫn về.
Một ngày mới vẫn bình thường. Sáng cũng có nắng lên. Nhưng ngoài sông, nước bắt đầu đỏ đậm dần, rồi dâng cao mãi. Ngập vạt lau, ngập luôn bến sông, tràn vào cả những cánh đồng.
Mưa ở thượng nguồn.
Sông dỗi hờn ai đấy tận phía xa kia, rồi chông chênh, ngã đổ về một phía, nhấn chìm vạt cỏ lau trong nỗi niềm của mình. Có gì đâu….
Giống con người, những lúc dỗi hờn, lòng sông cũng mang đầy bụi. Nhưng lòng lau xưa nay vẫn vậy, luôn bao dung và vô nhiễm. Có gì đâu…
Lũ rút, lòng lau vẫn nhẹ, vẫn vậy. Nhưng tấm thân lau đã vương đầy bụi, đầy những nỗi niềm từ lòng sông, nặng lắm rồi. Lau muốn nằm. Gió lay gọi mấy cũng chẳng muốn dậy. Mệt.
Có sao đâu. Tạo hóa cho lau sức sống vô tận. Đủ để chịu được mọi cung bậc tình cảm của dòng sông. Từ những ngày mưa lũ trắng đồng, đến những ngày sông khô cháy đến cạn lòng, không còn đủ nước để về biển.
Như một lời tạ tội. Sau những ngày mưa điên cuồng sẽ có những cơn mưa thật hiền. Mưa hiền, dòng sông cũng hiền. Mưa như muốn dang rộng đôi tay của mình ra ôm lấy từng thân lau đang mỏi mệt. Mưa tỉ mẩn gỡ từng hạt bụi trên thân lau, rồi nhẹ nhàng đỡ lau dậy. Sau mưa, trên khóe mắt lau vương những giọt nước trong veo, chứa trong lòng cả đất trời. Lau khóc bằng những giọt nước mắt của mưa.
Dòng sông lại bao dung, lại mang trong lòng vạt lau xanh ngắt. Nước sông trong xanh trở lại và long lanh như mắt người. Sông cũng chỉ muốn thấy lau cười. Thế thôi. Thì lau cười.
Sáng mai, khi trời sáng, lũ lau sẽ dìu nhau đứng dậy. Có gì đâu….
Có gì đâu, nếu sáng mai Sài Gòn vắng bước chân ta.
Ta không trách Sài Gòn mênh mông. Sài Gòn hãy cứ mênh mông để còn đủ rộng để bao dung những phận người lam lũ khắp cả nước. Sài Gòn của ta không sợ xấu, đúng không? Ta không trách Sài Gòn đầy bụi, vì ta cũng chỉ là một hạt bụi. Một hạt bụi luôn mong muốn có đủ khả năng định hướng cho dòng đời bất tận của mình.
Có gì đâu, nếu sáng mai, ta đã ở trong căn phòng ngày xưa của mình và nghe tiếng tàu hỏa kéo hồi còi thật dài chạy qua làng.
Nhiều lúc, về nhà, chỉ để nhìn vạt lau dìu nhau đứng dậy sau những ngày bão lũ. Ta cũng chống tay đứng dậy, hít một hơi thật sâu, và mỉm cười: có gì đâu.
Ta từng ngồi với lau trong những ngày lũ, từng ướt mắt với lau trong những ngày mưa, từng se lòng nhìn vạt lau đỡ nhau đứng dậy trong những ngày nắng, nên có lý do để chờ đợi một mùa lau chín.
Sẽ só một mùa lau chín, đúng không? Sẽ có một mùa lau chín, và ngày ấy ta sẽ lại về.
Tháng giêng hai sẽ có mùa lau chín, cả vạt lau trắng muốt, một thứ màu không phai.
Tháng giêng hai gió cũng bắt đầu thổi mạnh…

Người có về nghe gió qua sông?!


Vô Thường.
Saigon.2h32'.26.6.2011




Thứ Bảy, 12 tháng 2, 2011

Mùa Lúa Chét

Miền Trung đang mùa lúa chét. Nhưng lũ đã về rồi, mùa lúa chét chết chìm.
Nhiều người gọi mùa lúa chét là mùa lúa trời.
Sau khi gặt xong, cánh đồng được giữ nguyên. Lũ về tới nơi rồi, chẳng cày cuốc làm gì nữa. Những năm lũ về trễ, hay lũ về không nhiều, người dân lại được mùa lúa chét.
"Mùa lúa chét", mới gọi tên thôi cũng đã thấy nao lòng. Có gì ấy như là chắt là mót.
Sau vụ mùa dài, ruộng cằn cỗi; những gốc rạ mệt mỏi, bạc phếch, chỉ muốn nằm xuống ngủ một giấc, nhọc nhằn quá rồi còn gì. Chỉ lũ rễ nằm sâu dưới đất là không biết vụ mùa đã qua, vẫn cần mẫn chắt mót trong mớ đất bạc màu, tìm được tí gì ấy vội trao hết cho cây. Những gốc rạ chẳng đành lòng nằm nghỉ, xé thân ra nảy những chiếc mầm.
Còn rễ cây còn nảy mầm.
Những chiếc mầm liêu xiêu lớn lên trong gió chướng.
Còn mầm cây còn ra hoa.
Lúa chét không trĩu hạt như lúa mùa, vì luôn phải thon thót giật mình bởi tiếng sấm báo mưa, còn phải nhón người lên để trông tin lũ.


Vô Thường
Phú Yên. 12.02.2011