Vô Thường

...tìm trong vô thường có đôi dòng kinh...

Thứ Hai, 8 tháng 11, 2010

Người Ần Sĩ Và Chú Ếch

Ngày xưa, trong khu rừng nọ, có vị ẩn sĩ sống cuộc đời khổ hạnh. Ông sống trong một am tranh nhỏ cách xa xóm làng. Phía trước am tranh là một hồ nước rộng. Ông gần như không vào làng. Trái cây và những loại rau rừng đủ để ông sống qua ngày. Ông chẳng cần gì nhiều, ông chỉ cần cuộc sống yên tĩnh, và thứ này, khu rừng thừa sức cho ông.
Suốt bao nhiêu năm, cuộc sống của vị ẩn sĩ vẫn bình yên như vậy.
Một ngày nọ, có chú ếch vào am tranh ông chơi! Ông nhìn chú ếch mỉm cười! Chú ếch chăm chú đưa mắt nhìn ông rồi nhảy ra. Ông nói với theo: 
- “Khi nào rảnh lại đến chơi nha anh bạn”!!! 
Hôm sau, cũng vào giờ ấy, chú ếch lại đến chơi với ông thật! Rồi những ngày tiếp theo, chú ếch đến lều tranh của của ông đều đặn.
Họ trở thành bạn thân, chú ếch ngày một dạn, đến ngồi cạnh ông, có khi còn nhảy hẳn vào lòng ông!!!  
Người và ếch làm bạn với nhau kể ra cũng bất tiện. Vị ẩn sĩ nói với chú ếch: 
- “Để ta biến ngươi thành người”. 
Ông làm phép vào một cốc nước, và rắc lên chú ếch. “Bùm…” chú ếch biến thành người, một chàng trai khôi ngô hơn người. Đám trai trong làng không ai bằng được! Vị ẩn sĩ xem đó như đứa con trai của mình, và chàng trai “ếch” cũng coi vị ẩn sĩ như cha.
Hai người sống chung trong ngôi am tranh nhỏ nơi cuối thôn, cách xa mọi người.    
 Vào một buổi chiều, hai cha con ngồi trước am tranh. 
“Con này!”,  
“Dạ!”, 
“Con cũng đã lớn rồi”. 
“dạ”, 
“Con hãy vào làng và tìm cho mình người bạn đời”.
“Dạ”. 
“Ngày mai con hãy vào làng”. 
“Dạ”.
“Nếu làng này không có con hãy đến ngôi làng khác”. 
“Dạ”, 
“Khi nào tìm được mới thôi”. 
“Dạ”. 
“Không tìm được là bố không cho về lại nhà đâu đấy”.
“Dạ…”

   Một năm sau, chàng trai trở về, chỉ một mình, cậu đã đi khắp cả nước, nhưng không tìm được ai. 
- “Con không tìm được người nào như ý?”. 
- “Dạ”.
- “Nếu thế thì thôi, con sống với bố vậy”.
- “Dạ”. 
- “Sống như bố cũng được, phải không?”. 
- “Dạ”.
   Nói thế, nhưng vị ẩn sĩ vẫn thắc mắc, “biết bao nhiêu người, sao nó lại không chọn được ai?”. Ông không hiểu được.

Khi mùa mưa về, lũ chim tất bật làm tổ, từng đàn bướm kéo về đầy cả khu rừng, chúng chuẩn bị cho mùa sinh sản.
Đêm đêm từ chiếc hồ trước am tranh vọng vào tiếng lũ ếch gọi nhau rộn rã, trong giấc mơ, chàng trai như nghe có ai gọi mình. Không nhận ra ai, nhưng nghe thân quen lắm, cậu trở dậy, ra khỏi nhà, đi về phía hồ, như một kẻ mộng du.
Sáng sớm, khi dậy, vị ẩn sĩ không thấy con trai đâu, “có lẽ hắn đi đâu một tí”, đến trưa vẫn chưa thấy trở về, “hắn đi đâu nhỉ, không nói với mình một tiếng, hắn đâu có thói quen như vậy. Đi đâu cũng nói cho mình biết. Mà trong khu rừng hoang này, có thứ gì để chơi?”, một linh cảm bất an, ông đi về phía hồ, ông lặng người, con ông đã chết, chết đuối trong hồ nước. Ông bật khóc: “Bố xin lỗi, bố đã vô tình giết chết con!”
  Ông đã vô tình giết chết con mình, vì khi biến chú ếch thành người, ông lại quên biến trái tim, vẫn để chàng trai mang trong mình trái tim loài ếch.    


Vô Thường
Thủ Thiêm.8.11.2010