Vô Thường

...tìm trong vô thường có đôi dòng kinh...

Thứ Năm, 31 tháng 5, 2018

Tháng 5

Tháng 5…
Nơi đây, mùa nắng chưa qua hết, mùa mưa cũng chỉ mới bước một chân về. Để tháng 5 dùng dằng, mơ hồ, dở dang, như một điều chưa thể gọi tên.
Ngày xưa…
Người mang tuổi Hai Mươi của mình, xuôi dòng, về nơi phố thị; ta mang Hai Mươi của mình, ngược dòng, về khép cửa, chép những câu Kinh xưa. Tháng 5 khép cửa từ dạo đó. Mỗi người về gom hết những tháng năm tuổi trẻ của mình để vẽ ra cho mình một cuộc hành trình đi qua cuộc đời này. Kẻ ngược dòng, người xuôi dòng. Ngược dòng hay xuôi dòng cũng đều có khó khăn của nó.
Cuộc hành trình duy nhất người ta không thể nhìn thấy kết thúc chính là cuộc sống. Kẻ ngược. Người xuôi.
Lâu lâu, ta lại ghé về phố thị, tháng 5, có hương ngọc lan thơm nhè nhẹ, nhìn dòng người ngược xuôi một lát, rồi về. Lâu lâu, người lại đến ngồi dưới hiên chùa, lắng lòng, nghe một thời kinh, rồi đi. Người về ngồi trước Phật, chẳng cầu xin gì, chỉ để nói "thưa Người! con đã về", chỉ để tâm tĩnh lặng như mặt hồ sớm mai, để soi mặt mình trong đó, xem có khác xưa nhiều không. Để biết mình phải buông bỏ điều gì, giữ lại điều gì.
Những chiều mưa, đường trần, ai ướt áo. Nơi đây mưa thoang thoảng hương trầm ấm từng lời kinh. Nơi kia mưa về ướt lòng phố lạnh. Nơi đây, ngọn núi ngàn năm vẫn nguyên vẹn và bình thản qua bao mùa gió mưa. 
Ta cũng đã về đây rồi, làm bạn với đỉnh núi ngàn năm.

Trong cuộc sống, có những thứ khi cố ôm hết vào lòng để chỉ giữ riêng cho mình, nó chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng nó lại trở thành vô giá, khi một lần dốc hết lòng mình cho đi. Người hiểu ta muốn nói gì phải không? Cuộc sống ấy mà, tháng 5 ngày xưa ấy mà…


Vô Thường
ngày cuối tháng 5.
Om Mani Padme Hum

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.

Thứ Hai, 21 tháng 5, 2018

Vô Thường

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
“Dòng nước chảy chẳng bao giờ đầy được mãi, ngọn lửa to không bao giờ cháy được lâu, mặt trời vừa mọc quay lại nhìn đã lặn, mặt trăng vừa tròn hôm sau đã bắt đầu khuyết, những người phú quý vinh hoa quyền lực cũng không thể mãi như vậy được, cuối cùng, thứ mạnh nhất trên thế gian này là vô thường”.(1)
Chị nói, sáng hôm đó anh dậy sớm, cũng như mọi ngày, ra quán, gọi một ly cafe, khi người ta mang ly đến, anh đã gục xuống, không còn thở nữa. Hôm qua anh vẫn còn khoẻ bình thường. Kiếp sau còn đến nhanh hơn thời gian pha một ly cafe. 
Ngày xưa, lâu lâu lại có những sớm mai thức dậy, thấy mình mãi mãi không còn cơ hội để làm tiếp việc của ngày hôm qua. Hiện tại, mỗi buổi sớm mai thức dậy đều thấy mình mãi mãi không còn cơ hội để làm tiếp một vài việc của ngày hôm qua.
Ai cũng từng cầm lấy tay mình, nghe dưới da từng nhịp huyết mạnh bền bỉ, nhưng mấy ai hiểu được những nhịp mạch đó đang nói gì, để biết sức khoẻ có đang ổn hay không, để còn kịp thương lấy tấm thân tứ đại của mình. 
Những câu kinh vô thường chép đầy trong cuộc sống, cho những người hữu duyên. Mặt trời mọc rồi lặn, mặt trăng tròn rồi khuyết, là câu kinh vô thường có từ thuở hồng hoang, nhưng mấy ai đọc được, để còn kịp thương lấy tâm mình, để tâm được bình yên giữa vô thường.

Chúc người có mùa Đản Sinh bình yên.


Vô Thường.
Chùa Bé Bé. Phan Thiết. 21.5.2018.
_____________________________
[1] Nguyên Hán văn: 水流不常滿,火盛不久然,日出須臾沒,月滿已復缺,尊榮豪貴者,無常復過是。 Dòng thứ 8 đến dòng thứ 10, khung thứ 2, trang 452, bộ kinh mang mã số 0724, 佛說罪業應報教化地獄經, tập 17 大正新脩大藏經。

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.



Thứ Sáu, 18 tháng 5, 2018

Nhân Quả

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
“Khi trong tâm khởi lên suy nghĩ như vậy, rồi làm như vậy, chắc chắn sẽ nhận lấy kết quả tương ứng như thế. Khi làm điều thiện lành, đó là nguyên nhân để niềm vui thanh tịnh thành hình; khi làm việc không thiện lành, đó là nguyên nhân cho khổ đau thành hình”.(1)
Dù có nhận ra hay không, thì chúng ta vẫn đang là người làm chủ cuộc sống của mình. Chỉ là khi không nhận ra điều đó, người ta bỏ hoang cuộc đời mình như ngôi nhà vô chủ, bụi bặm, âm u, tối tăm, có kẻ vẫn thường đi về, nhưng không ai trông nom; người ta bỏ mặc cuộc đời mình như chiếc thuyền trôi theo dòng nước, chở theo trên đó một người say, có người nhưng không ai cầm lái, lênh đênh, bất định.
Dù có nhận ra hay không, thì chúng ta vẫn đang chịu trách nhiệm cho từng việc làm của mình. Chỉ là khi chưa nhận ra điều đó, người ta chưa biết thương một lời nói thiện, chưa biết sợ một lời nói ác; chưa biết thương một ánh mắt hiền, chưa biết sợ một ánh mắt dữ; chưa biết thương một suy nghĩ thiện, chưa biết sợ một suy nghĩ không lành.
Một lời nói ác, một ánh mắt dữ, một suy nghĩ không lành, nhỏ bé thôi, như ngọn lửa một que diêm. Đừng bao giờ xem thường một đốm lửa nhỏ. Đôi khi, chỉ một sát-na không giữ được tâm mình mà mất hết, như một kẻ trong một khoảnh khắc lơ đãng, đánh rơi que diêm đang cháy xuống hiên ngôi nhà gỗ của mình, rồi bất lực đứng nhìn mọi thứ bị thiêu rụi.

Vô Thường.
Chùa Bé Bé. Phan Thiết. 18.5.2018.
_____________________________
[1] Nguyên Hán văn: 
由起如是心,則受如是果,作善為淨因,造惡得苦報。 Dòng 24, 25, khung thứ ba, trang 481, bộ kinh mang mã số 0728, 諸法集要經, tập 17 大正新脩大藏經。

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.

Thứ Hai, 14 tháng 5, 2018

Pháp Cú 113

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
"Sống cả trăm năm mà không thấy cuộc sống này là vô thường, chẳng bằng sống một ngày mà thấy mọi thứ đều vô thường, mong manh khó lường, tất cả đang mất đi”.(1)
Không phải khi nhận thấy cuộc sống vô thường thì cuộc sống sẽ không còn vô thường với họ nữa. Cuộc sống vẫn vô thường như vậy, luôn vận động, mãi đổi thay, chỉ là lúc này, sẽ thôi chờ mong những điều quanh mình là mãi mãi để bình yên, mà sẽ học cách bình yên giữa những đổi thay vô thường. 
Không phải khi nhận ra lửa là nóng thì lửa sẽ thôi không nóng nữa, lửa vẫn nóng như vậy, chỉ là lúc này, ta biết cách để lửa không làm tổn thương mình, biết cách dùng hơi ấm của lửa để làm những việc có ích mà mình muốn. Có người vẫn mang trong lòng suy nghĩ “tất cả đều vô thường” để bình thản đi qua hết những nuỗi buồn rất dài đó thôi, với niềm tin, đai dương mênh mông cũng còn có bờ, dù hút trong tầm mắt, không thấy bờ ở đâu.
Cả trăm năm chấp chới trong biển sinh tử chẳng bằng một ngày về được đến bờ, ngồi bình thản, nhìn lại biển sinh tử, những con sóng bạc đầu đáng sợ ngày xưa giờ cũng đẹp như một bức tranh. 
Tuyệt nhất là đến một ngày, ta nhận ra cuộc sống là vô thường, cảm nhận thật sự bằng từng giác quát, mắt thấy được màu vô thường, tai nghe được tiếng vô thường, mũi ngửi được mùi vô thường, lưỡi niếm được vị vô thường, tay chạm được vào vô thường… rồi nhìn lại hôm qua, thấy tất cả đều rất đẹp, kể cả những nỗi buồn, kể cả những nuối tiếc, kể cả những dở dang…
“Đừng tưởng xuân tàn hoa rụng hết”, đừng nghĩ trong thế giới vô thường thì tất cả đều vô thường.

Vô Thường.
Chùa Bé Bé. Phan Thiết. 14.5.2018.
_____________________________
[1] Viết từ câu kinh Pháp Cú 113

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.

Thứ Tư, 9 tháng 5, 2018

Từ Bi

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
“Lòng từ bi như kho báu lớn, dùng mãi không tận, biến kẻ đó thành một người giàu có, đủ sức mua hết những trắc trở trong cuộc đời rồi bình yên; để không phải điêu đứng như một người nghèo, không đủ từ bi mua nổi cho mình một ngày bình yên”.(1)
Một nửa cuộc đời mỗi người là những trắc trở, từ chuyện tình cảm, đến công việc, các mối quan hệ, rồi sức khoẻ… nếu không có tâm từ bi, người ta sẽ không biết làm gì với những trắc trở đó, ngoài việc dùng chúng làm ra phiền não, làm ra nỗi đau, cho mình, cho người. 
Những trắc trở, những vấn đề trong cuộc sống chỉ có thể giải quyết được bằng cách sống, cách sống tích cực, cách sống từ bi.
Một chiếc thuyền, khi đã thả neo chạm đáy, thì sóng gió ngoài kia không còn cuốn trôi được nữa. Một người, khi đã có tâm từ bi, để tâm từ bi chạm được lòng mình, thì cuộc đời ngoài kia, dù thế nào, cũng không thể biến họ thành một con người khác, không thể cuốn .
Ai cũng nỗ lực đi qua hết những khó khăn, nhưng khi có tâm từ bi, chúng ta sẽ chú ý đến việc, sau khi đi qua hết nơi đó mình sẽ trở thành người như thế nào.
Thực ra, phải đến khi nào nhận ra sự bình thản trong tâm là quan trọng, khi đó người ta mới thấy tâm từ bi là một kho báu; phải đến khi nào, người ta đem tất cả những phù hoa gom góp cả đời không đổi được cho mình một buổi sớm mai bình yên, khi đó mới nhận ra tâm từ bi là một kho báu. Nếu không, tâm từ bi cứ là chuyện nhỏ.
Có những điều nghĩ là nhỏ nhặt, một ngày nọ, lại trở thành vô cùng to lớn; như một ngày, bỗng thấy thương một hơi thở bình yên của mình, thương đến mức, mỗi buổi sớm mai, việc đâu tiên là luôn giành thời gian cho nó, điều nhỏ nhặt đó, đủ sức thay đổi cả thế giới chung quanh mình.


Vô Thường.
Chùa Bé Bé. Phan Thiết. 9.5.2018.

_____________________________
[1] Nguyên Hán văn: 悲心如寶藏,眾生用無盡,能破彼貧窮,成就廣大利。 Dòng 7, 8, khung thứ hai, trang 499, bộ kinh mang mã số 0728, 諸法集要經, tập 17 大正新脩大藏經。

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.

Thứ Sáu, 4 tháng 5, 2018

Loài Bướm Đêm

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
“Kẻ nông nổi theo duổi những thứ phù hoa cũng giống như loài bướm đêm bị cuốn hút bởi ánh sáng rực rỡ ngọn đèn dầu, lao vào đó, không chút e ngại, đâu biết đang lao mình vào lửa, đâu biết nơi rực rỡ đó, cuối cùng, chẳng có gì vui”.(1)
Phía sau những phù hoa đó có nhiều vui không? Phía sau những rực rỡ đó có bình yên không? Có lẽ luôn là câu hỏi khó đối với những ai đang đi qua cuộc đời này, những người đang đi tìm niềm vui, đi tìm bình yên, đi tìm ý nghĩa cuộc sống. 
Khi đã quên hết những vực sâu đã xảy chân rơi vào từ tiền kiếp, khi đã quên hết những vui buồn từ tiền thân, thì trong kiếp sống hiện tại, ai cũng như lần đầu tiên đi qua nơi đó, như đang dò chân bước qua dòng nước lạ. Trở lại một nơi đã không còn nhớ gì nữa, và đứng trước một nơi xa lạ, cũng như nhau thôi. 
Không ai dò độ nông sâu của dòng nước lạ bằng cả hai chân. Nhưng có kẻ luôn dò cuộc đời nông sâu bằng cả hai chân của mình, và dò lòng người nông sâu bằng cả trái tim. Rồi chông chênh, như người mất trắng.
Nếu sớm biết phía sau những rực rỡ kia là lửa, lũ bướm đêm đã không háo hức lao vào. Nếu sớm biết phía sau phù hoa là bất an… 
Tôi luôn thích nhìn những người từ thế giới phù hoa quay về ngồi dưới hiên chùa, nghe một thời kinh, họ trở về từ nơi đó, nơi đó sẽ không còn cơ hội cuốn họ đi thêm một lần nào nữa. Tôi thích nhìn những vết thương đã lành trong mắt của họ, nó như một biểu tượng cho sức mạnh. 
Nhưng có được mấy ai đủ sức dốc lòng mình chảy ngược dòng phù hoa để đôi chân đủ dũng khí quay trở về?

Vô Thường.
Chùa Bé Bé. Phan Thiết. 4.5.2018.
_____________________________
[1] Nguyên Hán văn: 愚人著諸欲,如蛾愛燈光,不知大怖畏,畢竟無少樂。Dòng 8, 9, khung thứ hai, trang 504, bộ kinh mang mã số 0728, 諸法集要經, tập 17 大正新脩大藏經。

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật...