Vô Thường

...tìm trong vô thường có đôi dòng kinh...

Thứ Bảy, 23 tháng 10, 2010

An

Có tin nhắn từ một nơi rất cũ.
"Đúng là, những con người ấy cũng phải đau khổ".
Và một nụ cười, để báo tin người đã ổn.
Ngày người đi, lòng đầy bất an, ta nói với theo.
"Khi nào thấy được những con người đang chèn ép mình cũng phải sống rất đau khổ, thì lòng sẽ an". 
Ta cứ tưởng câu nói ấy đã tan vào giông gió. Người chẳng bao giờ nghe được.
Thì cũng là những con người ấy. Cũng những áp lực ấy. Chỉ là chọn cho mình một vị trí khác để nhìn.
Khi có một điểm rất nhỏ để tựa vào, cũng đủ giúp người ta cảm thấy mình đã ổn.
Đã sống trong thế giới vô thường này, ai cũng phải khổ.
Một tí tình thương sẽ giúp nhau được thật nhiều.
Cảm ơn người đã trở lại.
Cảm ơn người đã đổi thay.


Chùa Bé Bé. Phố Hương. 22.10.2010