Vô Thường

...tìm trong vô thường có đôi dòng kinh...

Chủ Nhật, 27 tháng 4, 2014

Mùa Hoa Sao Dầu

Cuối tháng Tư.
Sài Gòn đón mùa hoa Sao Dầu về xoay nghiêng phố. Hoa Sao Dầu không sắc không hương, chỉ đẹp trong sát na lìa cành. Xoay tít. 
Nhìn những cánh hoa Sao Dầu trong Phố Hương xoay nghiêng nghiêng giữa một chiều nhiều gió, anh nghe lòng mình bình thản như đang đọc một câu kinh. Câu kinh vô thường.
Cuối tháng Tư. Những cánh hoa Sao Dầu chép những câu kinh vô thường treo khắp phố Hương.
Nhìn những cánh hoa Sao Dầu tháng Tư thanh thản xoay xoay hát câu kinh vô thường, anh nghĩ chúng đã sống những ngày thật trọn vẹn, để không có gì phải tiếc nuối trong sát na chia li.
Vì đôi khi. Có những đêm anh không dám ngủ, cũng chỉ vì không đủ can đảm để kết thúc một ngày, một ngày đã sống chưa trọn vẹn.


Vô Thường
Chùa Bé Bé. 27.4.2014

Thứ Bảy, 26 tháng 4, 2014

SỬA LẠI CÁNH BUỒM, BUỘC LẠI SỢI DÂY...

















SỬA LẠI CÁNH BUỒM, BUỘC LẠI SỢI DÂY..



Vô Thường sinh ra trong một ngôi làng duyên hải miền Trung... Phần nhiều người dân trong làng làm nghề biển. Nhà Vô Thường không theo nghề biển, vì Bố không muốn sát sinh...

Vô Thường vẫn còn nhớ, ngày ấy, những chiếc thuyền trong làng đều là thuyền buồm... lũ nhóc Vô Thường chiều chiều lại rủ nhau lên đồi cát sau làng đón thuyền về. Chúng tớ có thể nhận ra từng chiếc thuyền từ rất xa qua màu cánh buồm… buồm màu đỏ là thuyền của nhà này, buồm ca-ro là thuyền của nhà kia…

Ngôi làng nhỏ chiều chiều lại lao xao…

Tớ muốn kể cho mọi người nghe một câu chuyện khác…

…rằng những cơn gió biển chẳng bao giờ thổi mãi một chiều; chúng đổi thay liên tục. Và rằng, những người con của biển chẳng bao giờ mất thời gian ngồi than trách gió đổi chiều…

Những người con của biển, đưa tay ra, để nghe hướng gió, rồi sửa lại cánh buồm, buộc lại sợi dây, để cánh buồm có thể hứng được nhiều gió nhất từ cơn-gió-đã-đổi-chiều… và lên đường…

Suốt bao năm, gió đổi chiều từng mùa, từng ngày… những chiếc thuyền buồm vẫn đi-về trên một lộ trình đã định…

Cuộc sống luôn đầy những cơn gió chướng…
đổi chiều liên tục
khó lường…
và chưa bao giờ ngừng thổi..

chẳng có người con của Biển nào lại than trách gió biển đổi chiều cả…
những người con của biển sẽ đưa ta ra, nghe hướng gió rồi sửa lại cánh buồm, buộc lại sợi dây
...và lên đường…



/cười/
VÔ THƯỜNG
Sài Gòn.30.6.2014
[...Om Mani Padme Hum...]

Thứ Ba, 22 tháng 4, 2014

Hai Người Lạ













[cuộc sống nhìn từ ô cửa Thiền]
HAI NGƯỜI LẠ


Chú về khu phố nghèo này vào một ngày cuối năm… chỉ một mình… Mọi người tất bật chuẩn bị ngày tết, biết bao nhiêu là việc, rảnh tay, chỉ muốn lăn quay ra ngủ. Chẳng ai quan tâm đến người hàng xóm mới về.

Thế cũng hay, chú thích được như thế. Thích được sống yên tĩnh một mình. Chú chưa bao giờ nói với ai về quá khứ của mình. Có ai hỏi, chú chỉ cười… Rồi mọi người cũng quen, không hỏi nữa… Hàng xóm chỉ biết đó là một người có đôi mắt thật hiền, đôi mắt biết nói, biết cười thật vui…

Chú đi làm gần như quanh năm, ngày nào cũng thế, sáng đi thật sớm đến tận tối mới về… Công việc của chú chẳng giống ai: chú lái xe chở những người vừa qua đời, nhưng không có người thân, trong các bệnh viện đến nơi hỏa tán…

Chết đã buồn, chết không có người thân bên cạnh lại càng buồn hơn. Buồn đến tàn nhẫn…

Người đi về nơi xa thật xa… không người đưa tiễn, chẳng có một cái vẫy tay, không một tiếng thở dài, không một giọt nước mắt… Người đi chẳng muốn trở lại, chẳng muốn có kiếp sau…

Một chiều nọ… sau khi chuyển mấy chiếc quan tài xuống, mọi người ngạc nhiên khi thấy trên xe có một bé gái ngồi thu lu trong góc.

Bé lên xe khi người ta chuyển xác của bố lên. Bé chẳng có nơi để đi, chẳng còn chỗ để về; căn nhà trọ bé tí giờ xa vô tận… Nơi đó không còn là của bé nữa…

Ngoài bố, bé chẳng có người thân. Từ nhỏ đến giờ chẳng có người thân nào đến thăm hai bố con, và hai bố con cũng chẳng đi thăm ai. Bé không có mẹ, bố chưa bao giờ kể cho bé nghe về mẹ. Và bé cũng chưa bao giờ nghe bố kể quá khứ của bố, cái đoạn trước khi có bé ấy. Bố như một người không có quá khứ.

Và chiều nay… người-không-quá-khứ ra đi, để người-không-tương-lai ở lại...


Chú đưa bé lên trước, ngồi chung với mình. Đường Sài Gòn buổi tối đông nghẹt người, hối hả hối hả, chẳng ai buồn quan tâm đến người bên cạnh…

Chú đưa bé đi ăn, bé ăn ngon lắm, nhưng đôi mắt vẫn thật buồn, thật tối… Chú để xe lại gara, hai người đi bộ về nhà, chỉ cách con đường kia thôi… Sài Gòn thật lạ, chỉ cách con đường và mấy khúc quanh, đã như bước vào một thế giới khác.

Khu phố lao động nghèo phần nhiều đã ngủ, ngủ sớm để mai còn đi làm sớm.

Bàn tay sần sùi to bè, cầm lấy bàn tay bé nhỏ lem luốc. Hai người đi cạnh nhau… ngọn đèn đường bám đầy bụi, hắt ra thứ ánh sáng mờ mờ nhạt nhạt… chỉ vừa đủ soi sáng lối đi dưới chân hai người…


Vô Thường 

p/s: một entry viết từ ngày xửa ngày xưa...

Thứ Bảy, 5 tháng 4, 2014

Về














[cuộc sống nhìn từ ô cửa Thiền]
VỀ


lâu lâu lại thèm một chuyến xe đêm.... lên xe, về nhà, không báo trước...
Sài Gòn - Phan Thiết, 200km
để được đứng nhìn ngôi nhà tựa mình vào đêm, bình yên.
để được gõ cửa..
để được nghe tiếng bước chân của Mẹ...
để được nghe: "ai đó?"
để được trả lời: "con đây, con đã về..."

để sớm mai lại được ngồi dưới hiên nhìn đám mây trắng an nhiên vắt trên đỉnh núi sau làng... bao năm vẫn vậy!


Vô Thường 
Sài Gòn.5.4.2014

Thứ Tư, 2 tháng 4, 2014

Nhận

Lời Kinh trong lòng bàn tay:

"Người đời tàn phá cuộc đời mình bằng chính những hành động không tốt của họ, một ánh mắt dữ, một lời nói ác, một hành động không lành sẽ quay trở lại, như trái cây khi chín sẽ tự rụng xuống.”. (1)
Tháng 4, nơi đây, những ngày cuối cùng của mùa nắng. Thỉnh thoảng, bắt đầu có cơn gió nam mang theo hơi nước thổi về, đã nghe trong nắng tháng 4 hơi thở của mưa, rất nhẹ. Nhưng vẫn chưa mưa, con đường đất nhỏ lại mịt mù khi có người vội vã qua. Bụi bay lên, bám vào chân, vào tóc của những con người vội vã.
Cuộc đời như con đường đất tháng 4 nơi đây, đầy bụi, nên xưa nay vẫn gọi nơi đó là chốn bụi hồng (hồng trần). Khi đi qua chốn bụi hồng với những bước chân không nhẹ, là chúng ta đang tự làm bẩn cuộc đời mình. 
Một ánh mắt dữ, một lời nói ác, một hành động không thiện lành là những bước chân mạnh bạo, tung bụi làm bẩn chính mình.
Người ta bẩn không phải do cuộc đời đầy bụi.
Hạnh phúc của đời người không phải chỉ tính bằng những niềm vui đang có mà còn tính cả cách chúng ta đã làm thế nào để có được niềm vui đó. 
Có kẻ cũng đi, cũng đến, nhưng chẳng còn là mình của ngày xưa, đầy bụi.

 Chùa Bé Bé.2.4.2014
_____________________________
[1] Nguyên Hán văn: 自作惡所害,如果熟自墮。 Dòng thứ 5, khung thứ nhất, trang 628, bộ kinh mang mã số 0026, 中阿含經, tập 1 大正新脩大藏經。

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.

Thứ Ba, 1 tháng 4, 2014

Lòng Hư Không













[lời kinh trong lòng bàn tay]
LÒNG HƯ KHÔNG


“…虛空無形,不可污染…” (T03n0154_p0076a27大正新脩大藏經)
“…hư không không có hình dạng, không thể bị làm bẩn…” (dòng thứ 27, khung thứ nhất, trang 007, bộ kinh mang mã số 0154, tập 3, 大正新脩大藏經)

Không có hình dạng…nên không một thứ gì có thể làm bẩn được hư không.
Không có hình dạng, nên hư không đủ sức bao dung ôm hết mọi thứ vào lòng, không phân biệt tốt xấu, thứ gì cũng có một vị trí trong lòng hư không…
Không có hình dạng, nên mọi thứ đến rồi đi, không để lại dấu chân, hư không muôn đời vẫn tĩnh lặng…
Không có hình dạng, nên là “hư không vô vi”…

Mà lòng người cũng không có hình dạng, sao dễ bị bẩn, bề bộn và đa đoan thật nhiều…

[cười]
[…Om Mani Padme Hum…]
Vô Thường 
Sài Gòn.1.4.2014
(www.tuocuathien.tk)