Vô Thường

...tìm trong vô thường có đôi dòng kinh...

Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012

Vết Thương

Có những vết thương tồn tại lâu hơn cả đời người.

Ngày xưa, nơi ấy có những thảo nguyên mênh mông. Có những chú lạc đà chung thủy. Có những con người biết cưỡi ngựa trước khi biết đi. Và có những vết thương tồn tại lâu hơn cả đời người. 
Tin vị tướng tử nạn nhanh chóng truyền đi khắp nơi, nhanh như cơn gió chạy qua thảo nguyên. Có người vui, kẻ tàn phá quê hương mình đã chết. Có người khóc, người anh hùng đã bỏ họ ra đi. Và có người khóc, vì không còn được tự tay giết chết con người đã xéo nát gia đình mình. 
Cả cuộc đời chinh chiến, vó ngựa, thanh gươm, vị tướng đã tạo ra quanh mình quá nhiều ân oán. Vị tướng sẽ được an táng ngoài thảo nguyên, theo nghi thức đã làm với những vị tướng ngày trước: 
Ngày đưa vị tướng đi, một đội kỵ binh tinh nhuệ nhất theo bảo vệ từ xa, không cho kẻ thù theo tấn công và theo dõi. Người ta còn cẩn thận chọn hai mẹ con lạc đà khỏe nhất, đẹp nhất, dẫn theo.
Sau khi chôn vị tướng, người ta giết lạc đà mẹ, lấy máu tưới lên trên mộ, trước mắt lạc đà con. Đội kỵ binh xếp thành năm hàng ngang, ra sức xéo nát nơi vừa chôn cất, một vùng rộng lớn chỉ toàn vó ngựa, xóa sạch dấu vết nơi vị tướng vừa yên nghỉ. Kẻ thù có muốn quật mộ, lấy xương về giã nát ra cho hả giận cũng không được.
Sau vài cơn mưa, cỏ mọc trở lại. Thảo nguyên lành vết thương. Một màu xanh, mênh mông, bằng phẳng, bình yên. Không người nào trên thế gian này còn nhớ nơi chôn cất vị tướng, trừ chú lạc đà con. Từ thời điểm ấy, mỗi lần muốn ra thăm mộ, người ta lại nhờ lạc đà con dẫn đi. 
Lạc đà con vẫn còn nhớ con đường hai mẹ con đã đi, nhớ mùi của mẹ, nhớ chính xác cả nơi người ta đã giết mẹ, ở đó có mùi máu, mùi nước mắt. 
Khi thấy chú lạc đà con quỳ xuống, rống lên thật thảm, nước mắt ứa, không chịu đi nữa, nơi ấy là mộ vị tướng. Người ta bày biện ra tí lễ vật, ngồi với vị tướng một lát rồi về, thụ dọn cẩn thận mọi thứ, không để lại dấu vết gì, dáo dác nhìn quanh, xem thử có người nào theo dõi mình không. 
Lạc đà con được con người bảo vệ chăm lo cẩn thận, lâu lâu nó lại dẫn họ ra thăm mộ. Ngày lạc đà con già, nó vẫn còn nhớ con đường ngày xưa, vẫn nhớ mẹ thật nhiều, mọi thứ chỉ mới như hôm qua.
Và con người, bao năm vẫn vậy, luôn thấp thỏm âu lo. 
Ngày nọ, khi đưa mọi người ra thăm mộ, lạc đà con ngày xưa thấy người ta dẫn theo đứa con bé nhỏ của mình.
Thảo nguyên vẫn một màu xanh.

Vô Thường.
Chùa Bé Bé. Thủ Thiêm. 24.4.2012


Chủ Nhật, 1 tháng 4, 2012

Phai

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
“Người lỡ làm điều tội lỗi, nếu không biết hối hận, không biết dừng lại dòng suy nghĩ bất thiện đang tuôn chảy trong tâm; những tội lỗi đã làm nhất định sẽ đổ về cuộc đời họ, không thể trốn tránh, như nước dù ở đâu cũng sẽ luôn tìm về biển, để biển không bao giờ cạn, để bất an trong trong lòng không bao giờ vơi. 
Nếu biết tội lỗi rồi hối hận, biết đem chân thành lấp đầy những vết thương đã làm ngày trước ngày trước, như giọt mưa bền bỉ xóa những dấu vết trên mặt đất, những lỗi lầm ngày trước cũng sẽ phai đi”.(1)
Ai cũng từng làm người tổn thương. 
Nhưng đâu phải ai cũng biết đem chân thành ra rồi bỉ khỏa lấp từng vết thương mà mình đã tạo ra ngày trước. 
Có những vết thương rất lớn, chân thành rất lâu vẫn chẳng đủ để lấp đầy, nhưng vết thương đã bớt sâu rộng hơn, bớt đau hơn.


Vô Thường
Chùa Bé Bé.1.4.2012
_____________________________
[1] Từ dòng thứ 11 đến 13, khung thứ 2, trang 722, bộ kinh mang mã số 784, tập 17, Đại Chính. 

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.