Vô Thường

...tìm trong vô thường có đôi dòng kinh...

Thứ Hai, 15 tháng 2, 2016

Nguyên

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
"Với một bàn tay không bị thương, người ta có thể yên tâm nhúng vào thuốc độc mà không sợ thuốc độc theo vết thương ngấm vào máu rồi quật ngã mình.
Cũng như vậy, với một người luôn giữ được từ tâm sẽ không bao giờ bị sự cay nghiệt của cuộc đời quật ngã”.(1)
Cả thế giới bóng đêm không thể dập tắt được ánh sáng của một ngọn nến nhỏ. Cả biển nước mênh mông không thể làm đắm một chiếc thuyền con không bị thủng đáy.
Mưa gió không thể len vào một ngôi nhà được che lợp kín. Bóng tối không thể bước vào một ngôi nhà luôn sáng đèn.
Với một kẻ luôn giữ lại được từ tâm cho trái tim thì không có một sự khắc nghiệt nào trong cuộc sống này là không thể chịu nổi, vì luôn biết tìm được thứ để thương.
Ngọn nến chưa bao giờ sợ bóng tối, chỉ sợ mình chẳng còn gì để cháy lên thôi. 


Phan Thiết. 15.2.2016
_____________________________
[1] Viết lại từ câu kinh Pháp Cú

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.

Thứ Sáu, 12 tháng 2, 2016

Cuộc Đời

Cuộc đời sâu rộng lắm. Mênh mông mênh mông.
Chỉ một mảnh nỗi buồn, người đi mòn chân chưa hết.
Một chút hoài bão, ta đi suốt bao năm vẫn nghe xa mịt mù.
Một lời hẹn cuối con đường sinh tử, đến cuối đời, nhiều người vẫn chưa kịp đến.
Cuộc đời như sông nước rộng.
Và tâm mỗi người như chiếc thuyền con.
Chỉ cần lòng thuyền không bị thủng, là có thể bình yên đi qua hết sông nước mênh mông cuộc đời.
Chỉ cần giữ tâm được nguyên vẹn là không sợ bị đắm.


Phan Thiết. 12.2.2016.

Thứ Bảy, 6 tháng 2, 2016

Pháp Cú 8

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
"Những người chấp nhận sống trong cảnh không vui nhưng vẫn giữ được từ tâm cho trái tim, giữ được yêu thương trong lời nói, giữ được sự chân thành trong đôi mắt đôi tay, vẫn bước đều về phía trước, vẫn giữ được niềm tin. Kẻ đó như ngọn núi đá không lay chuyển trước những giông gió cuộc đời”.(1)
Đâu phải vì mình bé nhỏ mà cuộc đời thương tình không nổi gió. Đâu phải vì mình mệt mỏi mà giông bão sẽ mềm lòng. Đâu phải vì đôi chân đã rệu rã mà con đường chạnh lòng thu ngắn lại. Đâu phải vì mình muốn giữ lại cuộc sống sẽ mỉm cười đồng ý không cuốn đi. 
Người trở về từ phố rộng, sau nhiều lần cuối năm không về.
Ngày xưa, người đi, như chiếc thuyền nhỏ tất tả chạy trốn bão, rồi mới biết, chạy trốn mãi còn mệt mỏi hơn ở lại và đối mặt một lần.
Người về, rủ lũ sẻ về con phố nhỏ, mỗi sáng, một nắm thóc, một tách cafe, ngồi nhìn lũ sẻ tíu tít rủ nhau về dưới hiên nhặt thóc, nhìn sẻ mẹ cẩn thận tách từng vỏ thóc mớm cho lũ sẻ non. Mỉm cười, cúi đầu trước Gautama, xỏ giày, nghe lòng đủ bình thản đi qua hết những giấc mộng vô thường ngoài kia.
Người về ngôi nhà có cây ngọc lan nơi góc sân tháng 5 thơm từng trang sách. Người về, thôi không làm chiếc thuyền con nữa, mà làm một hòn đảo nhỏ cho riêng mình; khi là thuyền, có đâu thì cũng lênh đênh.
Đâu phải vì mình bé nhỏ mà cuộc đời thương tình không nổi gió.


TT. Phố Hương. 6.2.2016.
_____________________________
[1] Viết lại từ câu kinh Pháp Cú 8.

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.

Thứ Tư, 3 tháng 2, 2016

Tuổi Trẻ

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
"Tuổi trẻ như cánh cung khỏe khoắn, rắn chắc, mang đầy khát vọng. Hãy hướng cuộc đời mình vào những mục tiêu thật cao thật xa, cao hơn những xô bồ, xa hơn những điều tầm thường trong cuộc sống.
Đừng nghĩ còn thời gian mà chần chừ chờ đợi.
Tuổi già như cánh cung đã nứt gãy, mũi tên chỉ còn nghe tiếng thở dài thay cho tiếng xé gió lao đi.”(1)
Hạnh phúc và thành công bền vững trong cuộc sống chưa bao giờ là chuyện của may rủi.
Kịp căng buồm lên khi trời vừa nổi gió.
Kịp mở lời khi người vừa mở lòng.
Kịp đưa tay ra khi có kẻ đang cần.
Kịp nhóm lên trong lòng ngọn lửa khi chung quanh bắt đầu tối và lòng người bắt đầu giá lạnh.
Kịp tĩnh lặng khi cuộc sống ngoài kia bắt đầu xô bồ hơn.
Kịp vững chãi khi giông gió ập đến.
Kịp trở về khi ngày xưa vẫn chưa phủ rong rêu.


Chùa Bé Bé. Phố Hương. 3.2.2016.
_____________________________
[1] Viết lại từ câu kinh Pháp Cú (?).

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.