Vô Thường

...tìm trong vô thường có đôi dòng kinh...

Thứ Bảy, 13 tháng 3, 2010

Gà Mẹ Dạy Gà Con Gáy

 Ngày xưa… trong khu rừng nọ, có lũ gà sinh sống rất đông. Khu rừng mênh mông ấy là thế giới của chúng. Cũng như bao nơi khác, cuộc sống ở đấy cũng khắc nghiệt, cũng có đấu tranh để sinh tồn, cũng có cảnh mạnh được yếu thua… Lũ chồn, cáo vẫn thường xuyên lẻn vào bắt đi một vài con, lũ diều hâu vẫn chờ cơ hội cắp đi những chú gà con; và lũ gà ngày nào cũng bới tung lớp lá mục, tóm lấy lũ giun dế…
Từ bao đời nay, dưới tán la xanh ngút ngàn tưởng như bình yên ấy, là một cuộc chiến sinh tồn. Và trong cuộc chiến này, phần thắng tạm nghiêng về phía lũ gà. Chúng sinh sản và phát triển rất nhanh.
Ngày nọ, có trận dịch tràn qua khu rừng, trận dịch rất lớn, lũ gà chết như rạ, lũ chồn cáo diều hâu kéo vào tha hồ đánh chén, ăn thịt ăn trứng tự do mà không sợ lũ gà trống đánh trả.
Khi trận dịch đi qua, cả khu rừng chỉ còn một con gà mái và ổ trứng đang ấp. Khu rừng thật buồn. Nồng mùi lũ gà chết. Cũng may, do lũ chồn cáo nghĩ lũ gà đã chết hết nên gà mẹ và ổ trứng được bình yên cho đến ngày lũ gà con líp chíp mổ vỏ chui ra. Sáu chú gà con tất cả.
Trong sáu đứa con, chỉ có một một đứa con trai (gà trống ).
Buổi sáng nọ, có tên chồn tình cờ qua khu rừng, nghe tiếng mấy mẹ con gà trò chuyện ríu rít. "Thì ra vẫn còn sót lại mấy tên, hay đây!". Tối đó chồn ta trở lại khu rừng. Tìm đến nơi mấy mẹ con gà đang ngủ, cắp được một chú gà con, và đắc chí chạy mất. Nghe tiếng gà con kêu thảm thiết, gà mẹ giật mình, nhưng đêm tối, có thấy được gì. Chỉ nghe tiếng con yếu dần rồi lim tắt.
Đêm đấy mấy mẹ con không ngủ!
Giờ Vô Thường chỉ kể khúc sau thôi nha, lúc lũ gà con đã lớn, tên gà trống đã trổ mã thật đẹp. Để bảo vệ lũ con, gà mẹ phải dánh nhau với lũ chồn, cáo, diều hâu không biết bao nhiêu lần, và chiếc chân phải bị tật là kết quả sau những trận chiến đó.
"Bố con ngày xưa thế nào hả Mẹ?", tên gà trống con tròn mắt hỏi. "Bố con ngày trước cao to lắm, là một thành viên trong đội bảo vệ cho làng!" Gà mẹ kể lại thật nhiều... "Bố con có giọng gáy rất hùng" "Gáy là thế nào hở mẹ?" "Thì là..." Gà mẹ không biết nói sao cho con hiểu, nó có gáy được như lũ gà trống đâu! "Con muốn được như bố!"
Từ ngày đó, gà trống con suy nghĩ thật nhiều. "Bố gáy như thế nào nhỉ, mình chưa từng nghe bào giờ, mẹ không dạy được, làm sao đây"?
Ngày nọ khi từ ngoài rừng về, gà trống con thấy mẹ bị thương thật nặng, lũ chồn mới tới, bắt mất đứa em của nó, gà mẹ lại đánh nhau với chúng, nhưng gà mẹ đã già rồi...
Nước mắt gà trống con ứa ra...
Đêm đó nó thức canh cho cả nhà ngủ.
Nó nghĩ đến bố... người đã bảo vệ cho mẹ, cho cả làng...
Khi mặt trời vừa thức giấc, trong ánh sáng mù mù của ngày mới, nhìn thấy mẹ là lũ em xác xơ. Nước mắt nó lại ứa ra. Nó hướng về phía mặt trời, rang rộng đôi cánh, người vươn lên, hét thật to, "Bố ơi...! Con sẽ thay Bố bảo vệ gia đình... Con hứa đấy...!". Tiếng nó thật vang, gà Mẹ tỉnh giấc, tròn mắt, đó là tiếng gáy thật oai hùng, chẳng khác gì bố nó ngày trước.


Gà trống con đã biết gáy như thế!