Vô Thường

...tìm trong vô thường có đôi dòng kinh...

Chủ Nhật, 15 tháng 1, 2012

Mùa Thương

Mùa xuân, mùa hạ, mùa thu, mùa đông, rồi đến mùa thương.
Ta rất muốn gọi những ngày cuối năm là "mùa thương", chỉ mấy ngày thôi, nhưng vẫn đủ để làm một mùa.
Ta có xuân để ra đi, mùa hạ để tìm kiếm, mùa thu để lao xao, mùa đông để se sắt, và "mùa thương" để trở về.
Mùa thương, những ngày cuối năm, gió Bấc thổi mạnh. Ù.. ù… Đồng cỏ sau làng bạc trắng xao xác, có người trở về, ngồi xuống bậc thềm dưới mái hiên, loay hoay tháo dây giày…
Trong giày có những hạt cát. Cát từ mùa xuân. Cát từ mùa hạ. Cát từ mùa thu. Cát từ mùa đông. Cát từ những tháng ngày mải miết. Ta nghiêng giày, đổ hết ra sân! Để giày ngủ ngoài hiên.
Về nhà để được đi chân trần. Gia đình là nơi duy nhất chúng ta đi chân trần mà không phải e ngại gì.
4.30h sáng, sẽ có chuyến tàu hỏa kéo hồi còi thật dài chạy qua làng.
Mẹ trở dậy quét sân. Gom hết cát hôm qua đổ ngoài góc vườn. Ngoài góc vườn, mớ cát ta mang về từ những tháng ngày mải miết sẽ ngủ thật ngoan…

Vô Thường
[01/15/2012 11:11 pm]
Om Mani Padme Hum