Vô Thường

...tìm trong vô thường có đôi dòng kinh...

Thứ Năm, 3 tháng 12, 2009

Bọt Bèo

Ngày trước...
Từ ngôi chùa nhỏ, có hai đường để vào trong trung tâm thành phố. Đi ngõ cầu Saigon, hoặc qua phà Thủ Thiêm.
Vô Thường vẫn thích đi phà hơn. Chen lấn một tí, chờ đợi một tí, tốn tiền một tí, nhưng lại được đi thuyền (thực ra là đi phà!!!) trên sông Saigon. Rất thích. Sông Saigon quanh năm nước đỏ đục, không như con suối sau ngôi làng nhỏ ngoài quê. Nhưng bù lại, thỉnh thoảng, trên sông Saigon có thể bắt gặp những mảng lục bình trổ bông tím biếc.
Có hôm, phà va vào đám lục lớn. Mảng lục bình nát ra thành nhiều mảnh. Những mảng giữa dòng, nước chảy mạnh, trôi thật nhanh. Chẳng mấy chốc khuất sau khúc quanh trước Bến Nhà Rồng. Những mảng bị đẩy vào ven bờ, thủng thỉnh lặng lẽ trôi. Nhìn cảnh đó, cảm thấy rất nặng lòng. Không biết, sau này chúng còn cơ hội gặp nhau nữa hay không? Chặng đường phía trước dài thế kia, nhưng có lẽ chúng sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. 
Thế là buồn, nghĩ ngợi lung tung. Mỗi lần thấy lục bình, thấy những cánh bèo lênh đênh trên nước, là như thấy ánh mắt thật buồn của cuộc chia ly; như nghe tiếng thở dài bất lực khi không thể cưỡng lại nổi trước sự xô đẩy của cuộc đời. Và như thấy những phận người lam lũ bọt bèo khắp nước kéo về Saigon kiếm cái mặc cái ăn. Những ghánh hàng rong của người miền Trung quê mình, những chiếc xe đẩy của người miền Bắc, cánh thợ hồ thợ may của miền Tây sông nước.
Nói chung là buồn. Nghĩ đến bèo là nghĩ đến chia ly, nghĩ đến sự bị động đến bất lực, nghĩ đến những kiếp người bèo bọt.

...Và Khi Cầu Thủ Thiêm Thông Xe
Từ khi cầu Thủ Thiêm làm xong, có thêm một đường nữa để vào trung tâm thành phố (và đương nhiên cũng có thêm một đường nữa để từ trung tâm thành phối về nhà!!!). Một lộ trình được Vô Thường thích nhất: đi ngõ phà và về ngõ cầu Thủ Thiêm. 
Lần nào về cũng dừng lại trên đỉnh cầu một lát, hít thật sâu, giúp tâm tĩnh lại, để không phải mang những điều không như ý ngoài đường về với người thân của mình. 
Chiều nay, trên đỉnh cầu, gặp một cô bán hàng rong: "Cô là người miền Trung? Con cũng là người miền Trung này Cô", và phải nhăn răng giải thích khi thấy cô ngạc nhiên: "con ở trong này từ nhỏ, nên không còn nói giọng Trung được nữa". 
Đứng trên đỉnh cầu, thấy thật xa. Thấy cả bên kia khúc quanh mà khi đứng trên phà không thể nhìn thấy. Vẫn những chuyến đò dọc đò ngang, vẫn những đám lục bình trôi theo dòng nước. Nhưng từ đây, sẽ dễ dàng nhân ra kiếp bèo không chỉ có tiếng thở dài chia ly, mà còn có tiếng chào nhau làm quen của những kiếp bèo xa lạ và cả tiếng cười vui khi gặp lại. Phía xa kia, những khóm bèo nhỏ sẽ kết lại với nhau. 
Nước lên bèo lên, nước xuống bèo xuống. Gặp chướng ngại, chúng tản ra, và khi gặp điều kiện thích hợp, chúng liên kết lại. Phận bèo không rẻ mạt như người ta tưởng. Cuộc sống của bèo, nếu nói theo người xưa là "an nhiên tùy duyên".

"An nhiên tùy duyên" không có nghĩa là để mặc cho cuộc sống đẩy đưa, mà là an nhiên chấp nhận những gì mình biết không thể cưỡng lại được.

Vô Thường.
Chùa Bé Bé. Thủ Thiêm. 3.12.2009.

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.