Vô Thường

...tìm trong vô thường có đôi dòng kinh...

Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012

Sâu















[cuộc sống nhìn từ ô cửa Thiền]
SÂU


"con người cũng như dòng sông, càng sâu càng tĩnh lặng"

Dòng sông nào trong lòng cũng có những tảng đá ngầm....
ẩn chứa nhiều trắc trở. 

Dòng sông sâu...
nhiều nước...
đủ để không phải nông nổi, 
không phải ồn ào khi đi qua những chướng ngại.

Mọi dòng sông đều chảy...

Vô Thường 
Sài Gòn.27.12.2012
[...om mani padme hum...]

Thứ Bảy, 1 tháng 12, 2012

Chọn Lựa

Nhìn từ Ô Cửa Thiền, tha thứ là một sự lựa chọn.
Lựa chọn giữa ngổn ngang tổn thương một mảnh hạnh phúc còn sót lại, rồi cẩn thận giữ lấy, có nhỏ bé bao nhiêu cũng là hạnh phúc.
Lựa chọn giữa đống đổ vỡ một mảnh bình yên, rồi gom góp từ tâm của mình để nuôi bình yên lớn. Có nhỏ bé thế nào cũng là bình yên. 
Lựa chọn giữa những tiếng thở dài một nụ cười chưa trọn vẹn, dù chưa trọn vẹn cũng là nụ cười.
Chọn bình yên, chọn hạnh phúc, chọn một nụ cười, bé nhỏ thôi, nhưng cũng đã đủ để thanh thản giữa cuộc sống vô thường bề bộn như thế này. 
Đôi tay biết chọn hạnh phúc để giữ lấy là đôi tay đã biết đặt xuống những nỗi đau. 
Khi đã biết cách đặt những nỗi đau xuống, cuộc sống này dù có thế nào, cũng không còn nặng nề đến mức đáng sợ nữa. 
Tha thứ là điều luôn cần cho mọi trái tim.

Vô Thường
Chùa Bé Bé. Thủ Thiêm.1.12.2012
Om Mani Padme Hum

Thứ Năm, 12 tháng 7, 2012

Saigon Mênh Mông

Sài Gòn mênh mông.
Sài Gòn mênh mông ấy hóa ra lại không đủ chỗ cho chiếc bóng đổ dài.
Chiều.
Hôm ấy trời đẹp.
Vô Thường dừng lại trên phố.
Đường Lý Tự Trọng, con đường một chiều, lần nào đi đâu về cũng cố qua đây. Thích con đường này. Thích hai hàng me, thích những ngôi biệt thự cổ, mái ngói, thấp, bức tường bao quanh cũng thấp, những ngày này xuất hiện những tản rêu xanh.
Ngày trước ít xe. Giờ xe nhiều quá. Toàn xe hơi, che hết tầm nhìn.
Chiếc bóng Vô Thường đổ xuống mặt đường, gãy thành mấy đoạn. Đoạn nằm dưới mặt đường. Đoạn leo lên vỉa hè. Đoạn vắt lên căn nhà ven đường.
Đến chiếc bóng cũng phải co lại.
Đoạn nằm dưới mặt đường bị mọi người đạp lên mà đi.

Nhớ đỉnh dốc giữa hai ngôi làng. Đứng trên ấy, chiếc bóng thỏa sức đổ dài.
Nhưng vẫn thương Sài Gòn nhiều lắm.
Nơi ấy có những con đường một chiều, những con đường chẳng bao giờ cho người ta quay đầu lại.
Sài Gòn vẫn mênh mông.

Vô Thường.
Chùa Bé Bé. Thủ Thiêm. 12.7.2012


Thứ Ba, 24 tháng 4, 2012

Vết Thương

Có những vết thương tồn tại lâu hơn cả đời người.

Ngày xưa, nơi ấy có những thảo nguyên mênh mông. Có những chú lạc đà chung thủy. Có những con người biết cưỡi ngựa trước khi biết đi. Và có những vết thương tồn tại lâu hơn cả đời người. 
Tin vị tướng tử nạn nhanh chóng truyền đi khắp nơi, nhanh như cơn gió chạy qua thảo nguyên. Có người vui, kẻ tàn phá quê hương mình đã chết. Có người khóc, người anh hùng đã bỏ họ ra đi. Và có người khóc, vì không còn được tự tay giết chết con người đã xéo nát gia đình mình. 
Cả cuộc đời chinh chiến, vó ngựa, thanh gươm, vị tướng đã tạo ra quanh mình quá nhiều ân oán. Vị tướng sẽ được an táng ngoài thảo nguyên, theo nghi thức đã làm với những vị tướng ngày trước: 
Ngày đưa vị tướng đi, một đội kỵ binh tinh nhuệ nhất theo bảo vệ từ xa, không cho kẻ thù theo tấn công và theo dõi. Người ta còn cẩn thận chọn hai mẹ con lạc đà khỏe nhất, đẹp nhất, dẫn theo.
Sau khi chôn vị tướng, người ta giết lạc đà mẹ, lấy máu tưới lên trên mộ, trước mắt lạc đà con. Đội kỵ binh xếp thành năm hàng ngang, ra sức xéo nát nơi vừa chôn cất, một vùng rộng lớn chỉ toàn vó ngựa, xóa sạch dấu vết nơi vị tướng vừa yên nghỉ. Kẻ thù có muốn quật mộ, lấy xương về giã nát ra cho hả giận cũng không được.
Sau vài cơn mưa, cỏ mọc trở lại. Thảo nguyên lành vết thương. Một màu xanh, mênh mông, bằng phẳng, bình yên. Không người nào trên thế gian này còn nhớ nơi chôn cất vị tướng, trừ chú lạc đà con. Từ thời điểm ấy, mỗi lần muốn ra thăm mộ, người ta lại nhờ lạc đà con dẫn đi. 
Lạc đà con vẫn còn nhớ con đường hai mẹ con đã đi, nhớ mùi của mẹ, nhớ chính xác cả nơi người ta đã giết mẹ, ở đó có mùi máu, mùi nước mắt. 
Khi thấy chú lạc đà con quỳ xuống, rống lên thật thảm, nước mắt ứa, không chịu đi nữa, nơi ấy là mộ vị tướng. Người ta bày biện ra tí lễ vật, ngồi với vị tướng một lát rồi về, thụ dọn cẩn thận mọi thứ, không để lại dấu vết gì, dáo dác nhìn quanh, xem thử có người nào theo dõi mình không. 
Lạc đà con được con người bảo vệ chăm lo cẩn thận, lâu lâu nó lại dẫn họ ra thăm mộ. Ngày lạc đà con già, nó vẫn còn nhớ con đường ngày xưa, vẫn nhớ mẹ thật nhiều, mọi thứ chỉ mới như hôm qua.
Và con người, bao năm vẫn vậy, luôn thấp thỏm âu lo. 
Ngày nọ, khi đưa mọi người ra thăm mộ, lạc đà con ngày xưa thấy người ta dẫn theo đứa con bé nhỏ của mình.
Thảo nguyên vẫn một màu xanh.

Vô Thường.
Chùa Bé Bé. Thủ Thiêm. 24.4.2012


Chủ Nhật, 1 tháng 4, 2012

Phai

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
“Người lỡ làm điều tội lỗi, nếu không biết hối hận, không biết dừng lại dòng suy nghĩ bất thiện đang tuôn chảy trong tâm; những tội lỗi đã làm nhất định sẽ đổ về cuộc đời họ, không thể trốn tránh, như nước dù ở đâu cũng sẽ luôn tìm về biển, để biển không bao giờ cạn, để bất an trong trong lòng không bao giờ vơi. 
Nếu biết tội lỗi rồi hối hận, biết đem chân thành lấp đầy những vết thương đã làm ngày trước ngày trước, như giọt mưa bền bỉ xóa những dấu vết trên mặt đất, những lỗi lầm ngày trước cũng sẽ phai đi”.(1)
Ai cũng từng làm người tổn thương. 
Nhưng đâu phải ai cũng biết đem chân thành ra rồi bỉ khỏa lấp từng vết thương mà mình đã tạo ra ngày trước. 
Có những vết thương rất lớn, chân thành rất lâu vẫn chẳng đủ để lấp đầy, nhưng vết thương đã bớt sâu rộng hơn, bớt đau hơn.


Vô Thường
Chùa Bé Bé.1.4.2012
_____________________________
[1] Từ dòng thứ 11 đến 13, khung thứ 2, trang 722, bộ kinh mang mã số 784, tập 17, Đại Chính. 

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.


Thứ Sáu, 16 tháng 3, 2012

Vầng Trăng Của Ryokan

Ryokan(1) là một tu sĩ, sống trong ngôi nhà nhỏ giữa lưng chừng núi. Ngôi nhà luôn rộn tiếng chim và thoang thoảng hương thơm theo từng mùa hoa rừng. Nhà chẳng có gì nhiều, chỉ vài vật dụng sinh hoạt cần thiết và những quyển sách.
Lâu lâu, Ryokan lại khép cửa, xuống núi, đi cả mấy tuần liền. Ryokan mang theo quyển sách đang viết dở dang…
Lần nọ, khi trở về tới nhà, trời đã tối, trăng sáng. Từ ngoài sân Ryokan thấy tên trộm đang cố lục tung căn nhà nhỏ của mình. Nhưng chẳng có thứ gì đáng giá. Tên trộm thất vọng trở ra. 
Ryokan vẫn đứng ngoài sân, cởi chiếc áo ngoài đang mặc. Yên lặng…
Tên trộm bất ngờ khi thấy người. Hắn chưa kịp phản ứng gì, Ryokan đã bước tới: “Đường xa thế này… anh bạn vất vả lên đây thăm tôi. Tôi không đành lòng để anh về không. Sương xuống nhiều rồi, anh khoác tấm áo này vào cho đỡ lạnh… đường xa… ”.
Tên trộm bối rối trước thái độ của Ryokan, hắn đứng yên để mặc Ryokan choàng áo lên người mình, rồi lầm lũi bỏ đi.
Ryokan nói với theo: “ta còn muốn tặng cho anh cả vầng trăng để soi sáng con đường anh xuống núi”.
Sáng hôm sau, Ryokan thấy chiếc áo của mình được xếp cẩn thận để dưới mái hiên. Ryokan hoan hỷ, nheo mắt cười: “cuối cùng, ta cũng đã tặng được cho người một vầng trăng…” 

Vô Thường (viết lại)
Chùa Bé Bé. Thủ Thiêm. 16.3.2012

_____________________________
[1] Ryokan Taigu sinh năm 1758 trong ngôi làng duyên hải Izumozaki tỉnh Echigo, Ryokan chọn cho mình cuộc sống ẩn tu giản dị, Sư là một trong ít những vị tu sĩ tại Nhật cả đời sống bằng khất thực nuôi thân. Về già, Ryokan về ẩn tu trong một ngôi am nhỏ giữa rừng thông. Ryokan mất năm 1831





Chủ Nhật, 15 tháng 1, 2012

Mùa Thương

Mùa xuân, mùa hạ, mùa thu, mùa đông, rồi đến mùa thương.
Ta rất muốn gọi những ngày cuối năm là "mùa thương", chỉ mấy ngày thôi, nhưng vẫn đủ để làm một mùa.
Ta có xuân để ra đi, mùa hạ để tìm kiếm, mùa thu để lao xao, mùa đông để se sắt, và "mùa thương" để trở về.
Mùa thương, những ngày cuối năm, gió Bấc thổi mạnh. Ù.. ù… Đồng cỏ sau làng bạc trắng xao xác, có người trở về, ngồi xuống bậc thềm dưới mái hiên, loay hoay tháo dây giày…
Trong giày có những hạt cát. Cát từ mùa xuân. Cát từ mùa hạ. Cát từ mùa thu. Cát từ mùa đông. Cát từ những tháng ngày mải miết. Ta nghiêng giày, đổ hết ra sân! Để giày ngủ ngoài hiên.
Về nhà để được đi chân trần. Gia đình là nơi duy nhất chúng ta đi chân trần mà không phải e ngại gì.
4.30h sáng, sẽ có chuyến tàu hỏa kéo hồi còi thật dài chạy qua làng.
Mẹ trở dậy quét sân. Gom hết cát hôm qua đổ ngoài góc vườn. Ngoài góc vườn, mớ cát ta mang về từ những tháng ngày mải miết sẽ ngủ thật ngoan…

Vô Thường
[01/15/2012 11:11 pm]
Om Mani Padme Hum