Vô Thường

...tìm trong vô thường có đôi dòng kinh...

Thứ Ba, 21 tháng 6, 2016

Pháp Cú 117

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
"Rồi ai cũng từng phạm phải những lỗi lầm, lỡ làm người tổn thương, lỡ làm mình té ngã. Nhưng đừng phạm mãi lỗi lầm. Đừng dửng dưng như không khi làm xong những điều lầm lỗi. Vì khi làm điều không tốt nhất định sẽ nhận lại những kết quả không vui.
Và khi không học được điều gì từ những lỗi lầm đó mới là lỗi lầm thật sự”.(1)
Một vài bước chân chưa đủ để làm thành một con đường, một vài suy nghĩ lớn lao chưa đủ biến người ta thành to lớn. Một vài lần té ngã cuộc đời chưa thể vỡ vụn ra. Chỉ một vài bước chân sai chưa thể thành người lạc lối.
Người đời, thất vọng nhau không phải chỉ vì một vài chuyện, bỏ nhau đi không phải chỉ do một vài điều.
Ai cũng từng té ngã, nhưng khi còn biết đứng lên và đi tiếp thì rong rêu vẫn không thể vây phủ lấy cuộc đời mình.
Ai cũng từng thất bại, nhưng khi còn nỗ lực để tiếp tục, thất bại đó chỉ là tạm thời. Khi quyết định bỏ cuộc, thất bại đó trở thành mãi mãi.
Khi không học được điều gì từ những lỗi lầm, đó mới là lỗi lầm thật sự.


Phố Hương. 21.6.2016
_____________________________
[1] Viết lại từ câu kinh Pháp Cú 20. 

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.

Thứ Hai, 20 tháng 6, 2016

Pháp Cú 92

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
"Những kẻ đã nhìn thấu cuộc sống sẽ không còn bỏ cả đời mình chỉ để toan tính giành giật cố tích góp cho mình thật nhiều vật chất, vì lúc này, thứ đó không còn là tài sản quý giá nhất với họ nữa.
Họ cũng không còn vì một bữa ăn để sống thêm một ngày mà làm tổn thương nhiều đến sự sống chung quanh. Họ bình thản tự tại đi qua những tĩnh lặng, đi qua những tật đố tị hiềm và những cuốn hút phù hoa như cánh chim bay qua giữa hư không. Rất nhẹ".(1)
Có bao giờ người hỏi thứ gì là quan trong nhất với mình hay chưa? Vật chất? Sức khỏe? Một người nào đó trong cuộc đời này? Hay những buổi sớm mai bình yên bình yên?
Trong cuộc sống, có cuộc hành trình rất dài mà ai cũng phải một lần đi qua, cuộc hành trình bên kia cánh cửa sinh tử, ở đó, họ chỉ mang theo được những gì đã gói ghém cất vào trong tim: trong tim của mình, trong tim của người, ở đó họ lại đối diện với chính mình của ngày hôm qua. Ở đó họ thấy lại ánh mắt ngày xưa đã nhìn từng cuộc sống, nghe hơi ấm trong lời nói chân thành ngày hôm qua, nghe hơi lạnh tỏa ra từ một lần vô cảm ngày trước, thấy mịt mù từ những nông nổi ngày xưa, nghe mùi hương rất nhẹ từ một lần tĩnh tâm dừng lại trong tiền kiếp. 
Hôm qua, hôm nay và ngày mai chưa bao giờ tách rời nhau ra như nhiều người vẫn nghĩ.
Mỗi ngày, ta cất lại điều gì trong tim mình? Ta để lại những gì trong tim người khác? Ta gởi lại gì điều trên những nơi đi qua? Ta đánh dấu một ngày đã sống bằng màu gì? 
Có những thứ cố giữ mãi rồi cũng mất, có những thứ chỉ một lần quay lưng đã không còn, có những điều cố gói ghém lại thật gọn cũng chẳng cách nào mang theo được, có những thứ chỉ để nhìn rồi quay đi.
Nhưng cũng có những điều, từ tiền kiếp vẫn còn theo chúng ta qua qua mọi con đường sinh tử sau này.
Có người đem hết nhung lụa đổi lấy tấm áo giải thoát nhẹ như mây, đem hết hương vị phù hoa trần tục nặng nề đổi lấy cho mình mùi trầm hương thanh thản trước Phật, có người đem từ tâm ra thương lượng với cuộc đời để xóa đi những tổn thương trong lòng, làm một cánh chim, ngược giông gió, ngược dòng người tấp nập, cũng đi qua chốn bụi hồng nhưng không để lại dấu chân mình trong đó.


Phố Hương. 20.6.2016
_____________________________
[1] Viết lại từ câu kinh Pháp Cú 92. 

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.

Thứ Sáu, 17 tháng 6, 2016

Duyên

Người đến là duyên hợp, người đi là duyên tan.
Có những nhân duyên hợp tan có thể ngồi tính được từng bước chân người.
Mây tụ là duyên còn, mây tan là duyên hết.
Có những nhân duyên người ta chỉ có thể ngồi nhìn chúng tan rã mà không làm gì được. Điều có thể làm là nhắm mắt lại, để khi mở mắt ra, phía trước là trời xanh, rồi vờ như chưa từng có điều gì.
Gió về là duyên đến, gió qua là duyên đi.
Có những nhân duyên phải đến lúc rơi tuột khỏi tay người ta mới biết được mình từng có, rồi đuổi theo không kịp nữa.
Sương còn là duyên đầy, sương tan là duyên cạn.
Có những nhân duyên phải đến lúc tan đi thì mới đẹp.


nơi có những cây tùng xanh biếc. 10.8.2016

Thứ Sáu, 10 tháng 6, 2016

Pháp Cú 157

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
"Đời người chia thành ba giai đoạn: Thanh niên. Trung niên. Lão niên.Nếu thực sự biết thương mình, trong ba giai đoạn đó, nhất định phải biết thương mình ít nhất một lần”.(1)
Thương tuổi Thanh Xuân của mình bằng những bước chân ngoan, những bước chân vẫn biết lối đi về từ đường đời muôn vạn nẻo.Biết đường về từ những cuộc vui. Biết đường về từ những nỗi buồn. Biết đường trở về từ những đám đông. Biết đường đến ngày mai.
Thương tuổi Trung Niên của mình bằng những bước chân mạnh mẽ và bền bỉ. Để đến những khơi xa. Để đến những nơi chưa có những dấu người. Để đi qua hết những đám đông. Để còn gánh vác cả những nông nổi của tuổi Thanh Xuân. Để không chỉ sống cho riêng mình.
Thương tuổi già bằng một trái tim tĩnh lặng đầy từ tâm. Để dừng lại và chuẩn bị cho cuộc hành trình trở về lại với chính mình. Để tĩnh lặng giữa những ngổn ngang được mất đã trải qua hơn cả nửa đời người.

Chùa Bé Bé. Phố Hương. 7.3.2016.


Thứ Ba, 7 tháng 6, 2016

Pháp Cú 123

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
"Những thương khách khi đi chuyến hàng xa, nếu không có nhiều bạn bè đi cùng và không đủ khả năng để đi một mình, họ luôn tìm cách tránh đi qua những con đường nguy hiểm nhiều trộm cướp.
Cũng như vậy, khi đi qua cuộc đời này, nếu không đủ khả năng, nên tránh xa những nơi nguy hiểm, đừng để môi trường sống không tốt cướp mất sự lương thiện của mình”.(1)
Có một sự thật, càng toan tính càng gặp nhiều rắc rối, càng thủ đoạn càng gặp nhiều hiểm nguy, càng yếu đuối càng gặp nhiều khó khăn, càng nhỏ bé hẹp hòi càng phải đối mặt với nhiều mất mát.
Đôi lần thất bại đã cướp sạch lòng nhiệt huyết. Một chút thành công dễ dàng cướp mất sự khiêm tốn. Một chút vật chất, danh vọng cũng đủ cướp mất sự vững chãi rồi đánh mất mình. Một chút tổn thương đã cướp mất từ tâm. Một chút xô bồ cướp đã mất sự tĩnh lặng. Một chút giông gió ngang qua đã cướp mất những buổi sớm mai bình yên.
Khi yếu đuối và nhỏ bé, kẻ cướp lớn nhất nằm ngay trong bản thân của chính mình.
Đó là sự thật.


Chùa Bé Bé. Phố Hương. 15.2.2016.
_____________________________
[1] Viết lại từ câu Kinh Pháp Cú 123

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.