Vô Thường

...tìm trong vô thường có đôi dòng kinh...

Thứ Sáu, 23 tháng 10, 2015

Hoa Rơi

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
"Từ những đóa hoa rơi người ta có thể nhặt lấy kết lại thành chuỗi hoa thơm xinh xinh để tặng cho người hoặc làm đẹp bản thân, mang lên đầu, đeo vào cổ vào tay.
Từ tấm thân bình thường này, có thể nhặt ra được nhiều thứ tốt đẹp: nhặt từ tâm trong trái tim, nhặt yêu thương trong ánh mắt, nhặt chân thành trong lời nói, nhặt hơi ấm trong đôi tay… để kết lại thành chuỗi yêu thương, làm đẹp bản thân mình và tặng cho những người chung quanh".(1)
Điều to lớn vĩ đại thì không phải ai cũng có thể làm được, nhưng mỗi ngày, người ta có thể làm được những việc bình thường trong khả năng của mình nhưng cất chứa trong đó thật nhiều yêu thương, thật nhiều chân thành, thiết tha.
Gieo hạt mầm nhỏ chứa đầy hi vọng vào vết nứt của trái tim vừa bị tổn thương. Đặt chút hơi ấm vào đôi tay lạnh như đã trăm năm rồi. Đến ngồi cạnh một người như đã bị cuộc đời bỏ hoang từ rất lâu. Chia với người một chiếc ô và cùng nhau đi qua hết một ngày mưa gió.
Những điều giản dị đó cũng đẹp và đáng yêu như một đóa hoa thơm, có thể cất gọn trong lòng trái tim của người nhận, rồi nằm yên mãi ở đó, không mất, không phai.
Có những đóa hoa trăm năm vẫn chưa tàn. Có những đóa hoa trăm năm vẫn còn hương. Có những con người vẫn còn để ánh mắt thật hiền ở lại, dù đã đi rất lâu, rất xa.


Chùa Bé Bé. Phố Hương. 23.10.2015
_____________________________
[1] Viết lại từ câu Kinh Pháp Cú 53.

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét