Vô Thường

...tìm trong vô thường có đôi dòng kinh...

Thứ Hai, 24 tháng 4, 2017

Trốn

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
"Chẳng phải bay lên không trung, chẳng phải lặn xuống đáy bể, chẳng phải trốn vào hang núi sâu, dù tìm khắp thế gian này, chẳng có nơi nào trốn khỏi được những việc ác đã làm”.(1)
Đem ánh mắt dửng dưng vô cảm nhìn người, là đang đem cất vào lòng một hạt cát, rồi phải tìm cách nhặt bỏ để lòng không thành sa mạc khô.
Một lần không chân thật là một lần rút cạn niềm tin trong lòng người, rồi phải ra sức lấp cho đầy trở lại.
Một lời nói ác là một nắm tay vung lên xua đuổi người đi, rồi phải tìm cách gọi người trở về để không cô độc.
Một lần kết oán, phải đem một lần tháo gỡ ra để bù đắp lại.
Một bước chân đi sai, phải đổi một bước chân để quay được trở về.
Có những ngày, nhìn lại, đau như một vết thương, chẳng trốn vào đâu được. 


Chùa Bé Bé. Phan Thiết. 24.4.2017.
_____________________________
[1] Viết lại từ câu kinh Pháp Cú 127

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét