Vô Thường

...tìm trong vô thường có đôi dòng kinh...

Thứ Năm, 13 tháng 4, 2017

Sai

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
“Có người, mài búa thật bén, chuẩn bị đầy đủ hành lí cần thiết cho một chuyến vào rừng xa. Kẻ đó ra khỏi xóm làng, vào rừng sâu, cầm búa bén tìm đến một cây gỗ to, nhưng cuối cùng chỉ chặt vài cành nhánh nhỏ mang theo về.  Trong cuộc sống, có những con người như vậy”.(1)
Trong cuộc sống, có những con người như vậy, cũng thu xếp lòng mình để có chỗ cho những câu kinh, cũng khoác lên tấm áo giải thoát, cũng tìm đến chùa, cũng ngồi trước Phật, cũng đọc lời kinh, lòng cũng cảm thấy bình yên hơn hôm qua, nhưng người đó lại xem thường những người còn đang phải ngược xuôi trong gió mưa ngoài kia, những người còn chưa dừng lại, chưa trở về. 
“Ta đã có được bình yên, những người đó thì không, ta đã dừng lại những người đó thì chưa. Ta hơn họ”.
Với những người như vậy, câu kinh để sống trở thành thứ để hơn thua, tấm áo giải thoát trở thành thứ để phân biệt, và người đó dù ngồi ngay trước Phật cũng như đang ở xa lắm, xa đến mức không nhìn thấy rõ được Phật như thế nào. Những người như vậy, câu kinh giải thoát, tấm áo giải thoát không đổi được sự bình yên; trở về, nhưng chỉ đứng ngoài hiên, nhìn vào, rồi đi, vẫn phải chịu một kiếp gió mưa lạnh buốt.
Có người vào rừng sâu, tìm đến bên cây thật to, nhưng chỉ nhặt vài cành nhánh nhỏ mang theo về. Có người đến với Phật, chỉ nhặt lấy vài hạt bụi nhỏ rồi quay đi.


Chùa Bé Bé.Phan Thiết.13.4.2017.
_____________________________
[1] Một đoạn trong bộ kinh mang mã số 125, 增壹阿含經, tập 2 大正新脩大藏經.

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét