Vô Thường

...tìm trong vô thường có đôi dòng kinh...

Chủ Nhật, 23 tháng 4, 2017

Sống

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
"Chẳng phải bay lên không trung, chẳng phải lặn xuống đáy bể, chẳng phải trốn vào hang núi sâu, dù tìm khắp thế gian này, chẳng có nơi nào trốn khỏi tử thần".(1)
Người của nghìn năm trước, người của nghìn năm sau, cách nhau thời gian đằng đẵng, nhưng cùng mang trong lòng chung một vết thương. Cái chết.
Người từ phía chân trời, người tận nơi góc bể, cách nhau không gian mênh mông, nhưng cùng mang trong lòng chung một nỗi lo. Cái chết.
Người danh gia vọng tộc, người khó khăn lam lũ, chênh nhau mênh mông phận người, nhưng cùng mang trong lòng chung một nỗi sợ. Cái chết.
Lo rất nhiều, sợ chẳng ít, trốn tránh mãi, cuối cùng vẫn không khỏi. 
Đôi khi, mãi lo lắng, mãi ám ảnh cái chết, chúng ta lại quên mất có điều còn quan trọng hơn để chúng ta phải nghĩ đến cả đời, đó là “Sống”.
Sống thế nào? Sống làm sao? 
Phải đến khi nào, người trong nhân gian mới có chung trong lòng một nỗi lo: sống sao cho trọn vẹn?!


Phan Thiết. 23.4.2017.
_____________________________
[1] viết lại từ câu kinh Pháp Cú 128

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét