Vô Thường

...tìm trong vô thường có đôi dòng kinh...

Thứ Tư, 24 tháng 5, 2017

Pháp Cú 197

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
"Là niềm vui rất lớn, là hạnh phúc rất lớn khi sống bình thản không hận thù giữa những con người ngày ngày đau khổ vì hận thù”.(1)
Có lẽ, ai cũng từng hỏi: "tại sao bình yên luôn chừa tôi ra?” 
Bình yên như chiếc bóng. Chiếc bóng của lòng can đảm và bao dung từ chính bản thân mỗi người. Can đảm để bình thản đối mặt với những bất an của hiện tại; bao dung để không ghét người, tạo nên nghiệp chướng cho ngày mai. Can đảm để bình thản đối mặt với bão giông từ bên ngoài, bao dung để bình thản đối mặt với những cơn bão cuộn lên từ chính trong lòng mình. Lòng can đảm càng lớn, lòng bao dung càng lớn, “chiếc bóng” bình yên cũng theo đó mà lớn hơn. Bất an, chẳng qua cũng do lòng can đảm và bao dung chưa đủ lớn để che chở cho cuộc đời mình. Như mái nhà dột, như vách nhà thưa.
Bình yên như khúc sông sâu. Có lòng sông nào mà bằng phẳng? Có cuộc đời nào không trắc trở? Có ai chưa từng vấp phải nỗi buồn rồi ngã đổ? Khúc sông sâu, nước nhiều, sông cất hết những trắc trở vào sâu trong lòng, rồi bình yên. Có người, biết cách cất hết những trắc trở vào thật sâu trong lòng, rồi bình yên, lặng nghe nhân gian trở mình. 
Vậy thôi.

Chùa Bé Bé. Phan Thiết. 24.5.2017.
_____________________________
[1] Viết lại từ câu kinh Pháp Cú 197

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét