Vô Thường

...tìm trong vô thường có đôi dòng kinh...

Thứ Ba, 27 tháng 3, 2018

Tháng 3

1. Tháng 3.
Con suối nhỏ trước chùa đã khô. Lũ cò phải đi kiếm ăn xa. 4 giờ sáng, dậy chuẩn bị chời thời kinh sớm, thấy lũ cò đã đánh thức nhau dậy đi kiếm ăn; mãi đến chiều tối, khi trăng lên, lũ cò mới về lại núi. Lặng lẽ đi về.
Mấy hôm nay, có bé cò loanh quan trong vườn chùa kiếm ăn, không theo đàn đi xa, nhìn kỹ, thấy bé cò bị thương ở chân, bước thấp bước cao. Muốn giúp bé cò một bữa ăn, nhưng không được, cò không biết ăn lúa gạo, cò không biết ăn chay…
Có những chuyện, có những người, biết là thương lắm nhưng vẫn phải dửng dưng.

2. Tháng 3.
Những trái gòn ngoài suối bắt đầu khô, trưa nắng, gió nhiều, từng chùm bông nhỏ bung ra trắng tinh, mang theo một hạt gòn đen bé tí bay đi. Hạt gòn bé tí như hạt tiêu mà can đảm, không muốn loanh quanh bên chân mẹ mà theo gió đi, tìm một nơi xa để nảy mầm, để lớn lên.
Mới biết, thế giới ngoài kia rộng lớn bằng chính lòng can đảm của mình.

3. Tháng 3.
Mùa tu hú kêu, tiếng tu hú nghe thiết tha lắm, buồn xa xăm.
Ngày mới vào chùa, làm chú tiểu, bị người đến chùa dọa, “tu mà không trọn sau này làm chim tu hú, lâu lâu bay về vườn chùa ngẩn ngơ”. Ngày đó tin, nên mỗi khi nghe tiếng tu hú trong vườn chùa là như nghe tiếng vị tu sĩ nào đó trong tiền kiếp tiếc nuối cho một kiếp tu dở dang của mình.
Không biết đúng không, chỉ thấy tiếng tu hú tháng 3 trong vườn chùa nghe buồn lắm.

4. Tháng 3.
 Mùa hoa gạo. Hoa gạo nhỏ như ngón tay bé con, nhưng trái gạo lại to như nắm tay người lớn. Cuối năm, trái gạo khô, đen bóng, nứt ra, lúc này trái gạo có hình trái tim.
Mới biết, có những thứ, phải một lần rạn nứt, mới có hình trái tim.

Người ngủ ngon, mai thức dậy, thấy lòng như lá non.


Vô Thường.
Chùa Bé Bé. Phan Thiết. 27.3.2018.

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét