Vô Thường

...tìm trong vô thường có đôi dòng kinh...

Thứ Năm, 8 tháng 3, 2018

Cố Chấp

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
“Chỉ khi nào không còn cố chấp vào cả hạnh phúc và khổ đau, khi đó lòng mới hết âu lo…”(1)
Tháng 3, cây gạo ngoài triền suối trút sạch lá để ra hoa, buông hết những chiếc lá mang trên mình đầy vết thương từ những ngày mưa gió đã qua, rồi bình thản mỉm cười, nở hoa. 
Hoa gạo đỏ, nhỏ như đầu ngón tay út của một bé con. Trong sắc gạo đỏ của tháng 3 năm nay, có chiếc lá mang đầy vết thương đã hoai mục từ mùa cũ. 
Những vết thương cũ một lần được tái sinh trong một hình dạng khác, tươi hơn, vui hơn. 
Khi cố chấp vào khổ đau, là chúng ta đang muốn nỗi đau đó là có thật, và chỉ dùng nó để làm ra những bất an trong lòng, mà không dùng nó để làm một hạt nhân cho sự vững chãi sau này. Cố chấp vào nỗi đau, là đang biến tất cả nỗi đau đã qua là có thật.
Khi cố chấp vào niềm vui, là chúng ta đang mong muốn niềm vui đó còn mãi, không được mất, không được phai. Có điều gì sinh mà không diệt? Nên ngay trong lúc cố chấp vào niềm vui là đã gieo vào lòng một hạt nhân nỗi buồn còn-mất cho ngày mai.

Tháng 3, người về, nhìn cây gạo ngoài triền suối gom hết những vết thương ngày cũ của mình làm thành một mùa hoa, nghe nắng gió tháng 3 thuyết câu kinh “bất cấu bất tịnh”, không cố chấp vui buồn, rồi bình thản. 
Đừng để mãi khổ đau trong lòng, đừng cất mãi hạnh phúc đã qua trong tâm. Lòng người đôi khi hẹp lắm, như đôi tay của chính họ, khi cố nắm giữ điều gì, thì không thể cầm nắm thêm được điều gì khác nữa.  


Vô Thường.
Chùa Bé Bé. Phan Thiết. 8.3.2018.
_____________________________
[1] Nguyên Hán văn: 
於苦樂二種,亦不生執著,得離諸怖畏。Dòng 26, 27, khung thứ nhất, trang 504, bộ kinh mang mã số 0728, 諸法集要經, tập 17 大正新脩大藏經。

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét