Vô Thường

...tìm trong vô thường có đôi dòng kinh...

Chủ Nhật, 17 tháng 12, 2017

Phù Vân

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
“Những chúng sinh cột đời mình vào những điều phù hoa, chỉ vui được một ít, nhưng âu lo lại quá nhiều. 
Những thứ phù hoa trong nhân gian như đám mây nổi cuối trời,(1) còn đó rồi tan biến đó”.(2)
Về lại đây, sau gần 25 năm lưu lạc nơi phố rộng, chiều ngồi dưới hiên, mới nhận ra suốt chừng ấy năm mình đã mất đi đường chân trời thẳng tắp. Đường chân trời Saigon gãy khúc, những mái nhà chen nhau, bởi lòng người còn chen lấn nhau.
Về lại đây, chiều ngồi dưới hiên, nghe phù vân kể chuyện, lớp lớp mây đùn lên từ chân trời, đủ hình dạng, có đó rồi tan đó, còn đó rồi mất đó, như ngày hôm qua, nhìn lại, hư ảo như khói như mây.
Tháng 12, nơi đây không có mùa đông, không ai phải áo đơn áo kép co ro trong những ngày lạnh. Ta gọi tháng 12 ở đây là Mùa Sương. Sương giăng che mờ đỉnh núi, sương phủ trắng cánh đồng, sương đẫm con đường nhỏ, sương ướt vai người về muộn, sương lạnh lòng kẻ cô liêu. 

Có những ngày đã qua nhưng không nghĩa là đã mất. Có những điều đã thành ký ức nhưng không có nghĩa đã lãng quên. Có những vết thương đã khép miệng nhưng không có nghĩa vết thương đó đã lành. 
Những điều phù hoa trong chốn bụi hồng để lại trong lòng người những vết thương sâu như vậy.


Vô Thường
Phan Thiết. 17.12.2017.
_____________________________
[1] “Đám mây nổi cuối trời” nguyên Hán văn là 尋香城, Tầm Hương thành, còn gọi Càn-thát-bà thành, 乾闥婆城, chỉ những ảo ảnh như cung điện xuất hiện trên không trung, người xưa xem đó là cung điện của thần Càn-thát-bà, Gandharva, những vị thần Âm Nhạc, sống bằng mùi hương.
[2] Nguyên Hán văn: 彼著欲眾生,少味而多怖,猶如尋香城,暫有即無處。 Dòng 27, 28, khung thứ ba, trang 462, bộ kinh mang mã số 0728, 諸法集要經, tập 17 大正新脩大藏經。

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét