Vô Thường

...tìm trong vô thường có đôi dòng kinh...

Thứ Ba, 5 tháng 12, 2017

Chết

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
“Kẻ không biết làm điều thiện lành để tự thương mình, thì cũng không thương được người, dù ở ngay trước mặt nhưng cũng bị người lãng quên. Không nói được một lời thiện, không làm được một việc lành, kẻ đó sống mà như đã chết từ lâu lắm rồi”.(1)
Con phố nhỏ, tháng 6 thơm hương Ngọc Lan. 
Con phố lạ, vô tình đi ngang qua một lần, vì hương Ngọc Lan tháng 6 mà thành quen. 
Tháng 6, đi đâu về lại ngang qua đó, đường về xa một chút, vẫn đi, nghe hương Ngọc Lan thơm từng ô cửa, nghe hương Ngọc Lan thơm từng ngón tay.
Ngày cây Ngọc Lan không còn. Tháng 6 về không còn ngang qua đó nữa. Con phố quen thành lạ.
Vì hương Ngọc Lan mà quen, vì hương Ngọc Lan mà lạ.
Con người, vì một ánh mắt hiền, vì một lời nói lành, vì một việc làm thiện… của một người lạ ngang qua, mà thấy người đó rất thân rất quen, rổi nhớ mãi.
Vì ánh mắt không còn hiền nữa, vì lời nói không còn lành nữa…của một người quen, mà nghe xa lạ, rồi lãng quên.

Ít ra, cũng nên là một điều gì đó cần thiết cho một ai đó trong cuộc đời này. 
Người ngủ ngon, mai thức dậy, thấy lòng như lá non. 


Vô Thường
Phan Thiết. 5.12.2017.
_____________________________
[1] Nguyên Hán văn: 
自不求利益,為他人所棄,無言無所作,彼則如死者。 Dòng 2, 3, khung thứ hai, trang 417, bộ kinh mang mã số 0728, 諸法集要經, tập 17 大正新脩大藏經。

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét