Lời Kinh trong lòng bàn tay:
"Mỗi sáng, Kẻ Mục Đồng với chiếc roi trong tay, vào chuồng
đánh thức lũ trâu dậy rồi lùa ra đồng....
Mỗi sáng, THỜI
GIAN với chiếc gậy "thời gian" trong tay, đánh thức vạn vật dậy rồi
lùa đi, không cưỡng lại được...
Thời Gian đẩy chung ta qua hết những tháng năm
tuổi trẻ, qua hết tuổi già rồi đẩy vào hoại diệt, rồi thời gian khép cánh cửa sau lưng từng
người lại và cẩn thận xóa hết từng dấu chân...."(1)
Ngày Hôm Qua như một chiếc ngăn kéo, đẩy vào
khóa lại và không mở ra để có thể cất thêm vào đó thứ gì được nữa.
Này! Ta đã để lại gì trong "Ngăn Kéo Ngày
Hôm Qua"? Ánh mắt thật ấm nhìn cuộc sống, tiếng thở dài cô độc, hay không
là gì cả?
Cuộc sống được định hình bởi những thứ được cất
trong "Ngăn Kéo" như vậy.
Này! Có không? Một điều gì đó vẫn chưa làm, một
lời gì đó vẫn chưa nói, cho ta cho người, trong những tháng năm tuổi trẻ, bởi
suy nghĩ: "sau này mình vẫn còn cơ hội".
Nghe đâu, có kẻ vì câu nói: "sau này mình vẫn còn cơ hội" mà phải hối hận cả đời....
Nghe đâu, có kẻ vì câu nói: "sau này mình vẫn còn cơ hội" mà phải hối hận cả đời....
Vô Thường
17.9.2015. Chùa Bé Bé. Phố Hương
P/s: này Người! có đi đâu làm gì cũng nghĩ mình
là con của Phật...
________________
[1] Vô Thường viết lại từ câu kinh Pháp Cú 135
Bất chợt tìm thấy blog của VT.
Trả lờiXóa:)
Rất lâu rồi Gió k viết. :(
Gió ngày mới an nhiên.
XóaCảm ơn Vô Thường nhé!
XóaVT khỏe không?
:)