Vô Thường

...tìm trong vô thường có đôi dòng kinh...

Thứ Ba, 27 tháng 10, 2009

TIN

Khi cái nóng đuổi dần những đám mây đen đi khỏi đỉnh núi Tà-cú, khi những đám rau đắng đất bắt đầu mọc lấm tấm trên triền đê sau làng, lũ chim sẻ kéo nhau trở lại chùa sau mấy tháng đi trốn mưa, chúng tất bật xuống vườn chùa nhặt cỏ khô về làm tổ. Từ lâu lắm rồi, chùa là lãnh địa của chúng. Ở đó chúng an toàn thực sự. Người lớn trong làng không cho tụi nhỏ vào chùa bắt chim! Thậm chí đôi lúc còn nhờ tụi nó mang những con chim non lỡ rơi khỏi tổ đem trả lại cho cha mẹ chúng. Thấy cảnh này, lũõ sẻ thích lắm, kêu “khẹc… khẹc…”! Chúng mặc sức sinh sản, không phải lo lắng gì.
Nhưng khi mây đen bắt đầu xuất hiện ngày một nhiều trên đỉnh núi Tà-cú, báo cho mọi người biết nay mai sẽ có những đám mây mang mưa về. Lũ sẻ đứng trên mái chùa, nhìn về phía núi, kêu “khẹc… khẹc…” rồi kéo nhau đi trốn mưa. Chẳng ai biết chúng đi đâu.
Chùa không còn một bóng sẻ. Không còn những tiếng “khẹc… khẹc…” vô tư. Thấy cũng buồn.

***
- Ai đang công phu bên chùa vậy Má?
- Có một vị thầy từ Sài gòn mới ra, chùa mình yên tĩnh, thầy ở để viết một quyển sách, hơn tuần rồi.
- Lâu rồi chùa mình không có ai công phu khuya.
- Ừ, từ ngày Thầy mất, chùa không còn ai, dân làng mình chỉ công phu chiều, tụng kinh buổi tối, khuya chỉ đóng chuông, không ai đủ kiên nhẫn học thuộc chú Lăng Nghiêm! Mới đó đã gần mười bảy năm. Ba tháng năm ngày nữa là đủ mười bảy năm. Ngày Thầy mất, con còn nhỏ, chưa biết buồn. Người lớn ai cũng ngậm ngùi. Con thấy đông, chắc nghĩ là vui, chạy lung tung. Ba phải la một trận mới chịu ngồi sụt sịt buồn như mọi người!
Từ ngày Thầy mất, chùa làng tôi không còn vị thầy nào nữa. Dân làng chia nhau coi chùa. Chùa vẫn tươm tất lắm. Đêm nào cũng có người về tụng kinh. Căn phòng của Thầy vẫn sạch, trên bàn lúc nào cũng có quyển kinh chữ Hán nằm ngay ngắn, thêm một lư trầm. Ba kể, ngày trước Thầy thường đốt lư trầm này lên rồi ngồi đọc kinh. Người ở xa tới, thấy cảnh chùa, ai cũng nghĩ Thầy chỉ mới ra ngoài, tí nữa sẽ trở về.
Hôm nay đầu tháng, tối tôi lên chùa sám hối, lâu lắm rồi tôi mới lên chùa. Tôi đang theo học đại học tại thành phố. Người đi chùa đông lắm. Đứng tràn ra cả sân. Từ ngày thầy về, người đi chùa nhiều hơn, cả làng bên cũng kéo sang. Tháng sau dân làng sẽ làm lại chánh điện. Không sang trọng lắm đâu, đơn giản thôi nhưng sẽ đủ rộng cho mọi người.
Từ ngày thầy về, dân làng tôi vui lắm. Gần sáng, nghe tiếng công phu, người già thức dậy, đun nước pha trà, rủ hàng xóm sang uống. Tiếng công phu bên chùa vọng sang đều đều, mọi người chẳng nói gì, lặng nhìn nhau, ứa nước mắt. Bên chùa, lũ sẻ cũng dậy từ lúc thầy công phu. Còn tối, chẳng biết đi đâu, chúng ngồi thu lu trong tổ kêu “khẹc… khẹc…”.
Từ ngày thầy về, lũ sẻ vui lắm. Ngày nào thầy cũng rải cơm, gạo lên tấm ván cũ đặt sau chùa cho chúng. Lúc đầu thấy lạ, chúng còn sợ, sau quen dần, thấy thầy chúng la cuống lên. Ý muốn nói: “Thầy biết không, tui con yêu thầy nhất trần đời!”

***
- Thầy đi rồi hả Má?
- Ừ, đi tuần trước.
- Thầy có trở lại không?
- Làng mình cũng tính thỉnh thầy trở lại. Nhưng công việc của thầy cần nhiều tài liệu, làng mình đâu có gì. Thấy ở lại chỉ làm khó thầy thêm, nên lại thôi.
Những đám mây đen đã bắt đầu kéo về ngày một nhiều trên đỉnh núi Tà-cú, đuổi cái nóng đi dần. Lũ sẻ đứng trên mái chùa, nhìn về phía núi, kêu “khẹc… khẹc…” rồi rủ xuống vườn chùa nhặt những cọng cỏ khô về lót thêm chiếc tổ cho thật dày. Năm nay chúng sẽ ở lại chùa, không đi trốn mưa nữa. Sáng thức dậy, bay ra tấm ván cũ sau chùa, chẳng thấy gì, chúng rủ nhau vào núi kiếm ăn. Chiều về, trò chuyện rôm rả một hồi rồi kéo nhau đi ngủ. Mai còn phải dậy sớm! Chúng dậy đúng giờ ngày trước thầy dậy công phu. Chùa yên lặng quá. Chúng tròn mắt nhìn nhau, kêu “khẹc… khẹc…”.
Lũ sẻ tin Thầy sẽ trở về.


Vô Thường.
Chủa Bé Bé. Thủ Thiêm. 27.10.2009

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét