Vô Thường

...tìm trong vô thường có đôi dòng kinh...

Thứ Hai, 26 tháng 10, 2009

Bằng Lăng Tím

Ngày xưa, Chú muốn trở thành thầy giáo, để dạy những đứa bé khét nắng trong làng biết hy vọng, biết ước mơ. Những ước mơ vượt ra khỏi lũy tre làng.
   Nhưng rồi chiến tranh, Chú cất lại dự định của mình. Ra trận.
   Ngày về.
   Chú để một chân và ba ngón tay lại chiến trường. 
   Nhà chỉ hai mẹ con, trống trải quá, người mẹ muốn nhà có tiếng trẻ thơ, bà tính khuyên chú lập gia đình.
   Nhưng, có lẽ sợ chú biết những suy nghĩ của mình, bà nói nhiều hơn, cười nhiều hơn. Chú cũng nói nhiều hơn, cười nhiều hơn. Hai người nói cười nhiều lắm, nhưng không dám nhìn vào mắt nhau. Có lẽ tại đôi mắt không biết nói dối.
   Một ngày nọ, đi làm sớm, chú nhặt được một bé gái ai bỏ trước cổng chùa cuối làng. Chú ẵm vội về nhà, hai mẹ con mừng đến ứa lệ. Chú đặt cho đứa bé tên Gia Bảo, báu vật của gia đình. Chiều, người mẹ ra ngôi chùa nhỏ cuối làng thắp một nén hương, cảm ơn Trời Phật đã cho bà đứa bé. 
   Ngày Gia Bảo biết nói “ba, ba, bà, bà…”, cả nhà vui khôn tả.
   Rồi Gia Bảo đến trường.
   Đêm về lại có tiếng học bài ê a. Chú dạy Gia Bảo học. “Lớn lên con làm cô giáo nha!”. “Dạ!”. “Con học luôn phần của ba nữa đó nha!” “Dạ!” 
   Sinh nhật lần thứ mười của Gia Bảo, chú tặng Gia Bảo một…cây bằng lăng. Gia Bảo thích hoa bằng lăng lắm, cô bé thường nhờ chú hái những chùm bằng lăng tím ngắt trong vườn nhà. Chú muốn Gia Bảo cũng có một cây bằng lăng cho riêng mình. 


Ngày xưa, có một người rất yêu bằng lăng tím. Chú lên rừng, tìm được một cây, mang về nhưng chưa kịp tặng, phải lên đường ra trận, chú đem trồng vội trong vườn. “Hết chiến tranh hãy tính!”. Cây bằng lăng đó đến nay vẫn còn, và cứ ngơ ngác tím.

Vô Thường
Thủ Thiêm.27.10.2009

2 nhận xét:

  1. Cây bằng lăng vẫn ngơ ngác tím còn Cô bé Gia Bảo bây chừ ra sao?...

    Trả lờiXóa