Vô Thường

...tìm trong vô thường có đôi dòng kinh...

Thứ Năm, 29 tháng 10, 2009

Ngôi Nhà Nhỏ

Mặt biển chao đảo dữ dội, tung bụi mịt mù, như có bàn tay khổng lồ đang cầm trái đất lắc thật mạnh. Mưa như trút. Gió đập tan những hạt mưa thành lớp bụi mờ. Người phụ nữ đứng trên đồi cát sau làng, bất động, nhìn mãi về phía biển. Thuyền của chồng cô vẫn chưa về. Chiếc thuyền câu đó nhỏ lắm, trên nó cũng chỉ có hai người.
- Về thôi con! Phải thương đứa con của con nữa.
Đứa con, cô quên mất, cô đang có mang, chắc con lạnh lắm phải không, mẹ xin lỗi.
Hai người phụ nữ tựa vào nhau, liu xiu trong mưa bão.
Ngoài kia, biển vẫn giận dữ gào thét đến khản cả giọng.

***
Ngày cô lập gia đình, người mẹ vui lắm, nhưng trong lòng lại cồn lên nỗi lo lắng mơ hồ, người con trai đó làm nghề biển, cũng giống chồng bà ngày trước. Người đã bỏ hai mẹ con bà ra đi mãi mãi trong một trận bão biển. Sinh nghề tử nghiệp.
Đã sống trong làng chài này, trong máu người đàn ông nào lại không có vị mặn của biển. Không làm nghề biển, thì cũng chẳng còn việc gì để làm. Cánh đồng sau làng ngày càng cằn cỗi, và sau mỗi mùa bão, cát lại lấn vào một ít, hết mùa bão năm nay, có lẽ cát sẽ tràn vào phủ trắng hết phần còn lại. Chẳng còn trồng trọt gì được nữa.
Bao nhiêu năm nay rồi, cánh đồng sau làng đã bị bỏ hoang, trở thành thế giới riêng của lũ xương rồng. Loài cây như những con người ở đây, sù sì, nhẫn nại, dai dẳng đến không hiểu nổi. Nhưng khi mùa mưa đến, từ tấm thân gai góc đó lại bật ra những bông hoa đẹp ngỡ ngàng. Xưong rồng dai dẳng, sù sì bao nhiêu thì hoa của nó lại mong manh bấy nhiêu. Mong manh đến vô thường.

***
Một ngày sau, hai ngày sau… rồi một tuần sau… biển lặng lắm. Biển yên lặng như đứa bé biết lỗi khi lỡ tay làm vỡ chiếc bình. Có lẽ biển cũng chẳng muốn bão giông làm gì.
Gần một tháng sau.
- Chị ơi! Thuyền của anh về!
Cô nặng nhọc chay vội lên con dốc sau nhà, nơi cô vẫn thường đứng trông chồng. Đúng là thuyền của chồng. Cô tất tả chạy ra bãi. Đám trai làng bơi ra đẩy thuyền lên bãi.
Trên thuyền chẳng có ai! Không biết sao nó lại không bị trận bão khủng khiếp đó đánh chìm.
Đêm đó biển lại động, còn hơn lần trước. Đêm đó cô trở dạ. Người mẹ khoác vội tấm áo mưa, xách chiếc đèn bão chui vào mưa gió, đi rước người đỡ. Cô sinh một bé gái. Đứa bé đó chính là tôi.
Sáng hôm sau, biển lặng như chẳng có gì. Trên bãi, chiếc thuyền không còn nữa. Đêm qua, sóng tràn lên mang đi mất. Và từ đó, không ai còn thấy nó nữa.
Năm tôi được hai tuổi, mẹ và ngoại quyết định bỏ làng chài ra đi. Chúng tôi quay lưng về phía biển, đi mãi đi mãi, đến khi không còn nghe tiếng sóng biển, không còn nghe ai nói đến biển nữa.

Mẹ chọn mảnh đất gần trường học có tiếng trẻ đọc bài ê a, gần ngôi chùa nhỏ có vị Sư trụ trì già khắc khổ nhưng đôi mắt thật sáng, cất một ngôi nhà nhỏ, phía sau nhà là cánh đồng dã quỳ đầy nắng.

Vô Thường
Chùa Bé Bé. Thủ Thiêm. 30.10.2009


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét