Vô Thường

...tìm trong vô thường có đôi dòng kinh...

Thứ Hai, 28 tháng 8, 2017

Thấy

Lời Kinh Trong lòng bàn tay:
“Loài có tình cảm như cái kiến con voi (hữu tình) và những thứ không có tình cảm như sợi rơm ngọn núi (phi tình), cuối cùng, tất cả đều hoại diệt, khi nhìn thấy được thế gian như vậy, sẽ luôn giữ được sự bình thản tĩnh lặng trong lòng”.(1)
“Ái” rồi “Thủ Hữu”. Khi yêu thương điều gì đó ai cũng muốn sở hữu thứ đó cho riêng mình. Không cho thay đổi, không muốn mất đi. Đau khổ của người đời bắt đầu từ đó.
Đau vì đổi thay. Khổ do chia lìa. Đau khổ chỉ mất đi khi người ta biết chấp nhận được điều đó. 
Những ngày cuối năm, nơi đây là mùa nắng, sương đêm trắng trời. Đứng trên đồng cỏ buổi sớm, như đứng trước một dòng sông bạc, dòng sông đó có khi biến mất chỉ sau một cơn gió thổi qua, sát na sinh diệt.
Đứng trên đồng cỏ sớm cuối năm, có lẽ ai cũng vậy, chỉ muốn thở thật nhẹ, lòng thật yên, để thân không động, sợ làm động một ngọn cỏ, sợ làm rơi một hạt sương. 
Biết giọt sương vô thường. Hiểu giọt sương mong manh. Nên bước thật khẽ, lòng thật yên, không động niệm. Nhân gian như đồng cỏ cuối năm trắng sương. Không phải để lạnh. Không phải để buồn. Mà để bước qua thật nhẹ, lòng thật yên.


Vô Thường
Chùa Bé Bé. Phan Thiết. 28.8.2017.

_____________________________
[1] Nguyên Hán văn: 謂彼情非情,終歸於磨滅,了世相如是,心當樂寂靜, dòng 2, 3, khung thứ hai, trang 465, bộ kinh mang mã số 0728, 諸法集要經, tập 17 大正新脩大藏經。

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét