Vô Thường

...tìm trong vô thường có đôi dòng kinh...

Thứ Bảy, 1 tháng 10, 2016

Pháp Cú 133

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
"Đừng bao giờ nói những lời tổn thương. Khi nói lời tổn thương với người, người sẽ tìm lời tổn thương hơn để đáp trả lại.
Ta cố tìm lời tổn thương hơn. Người cố tìm lời tổn thương hơn. Ai cũng cố mài sắt lưỡi dao trong lòng mình để tìm cách cắt vụn bình yên trong lòng người khác".(1)
Có người nào đi qua thế gian này cả đời mà không chạm vào ai? Nhất định là không có.
Một ánh mắt dữ, một lời nói ác cũng đủ làm lòng người động đến tận tâm can. Một lần bội tín, một lần vô cảm cũng đủ mài mòn chân thành trong lòng người. Và người cũng chính là ta.
Sau mỗi lần va chạm ma sát với cuộc đời, nếu lòng người là dao, sẽ sắc bén thêm một tí, sẽ đáng sợ thêm một tí khi chân thành sẽ mỏng thêm đi; nếu lòng người là ngọc, sẽ sáng hơn, sẽ tròn thêm, sẽ trọn vẹn hơn mỗi ngày.
Cuộc đời muôn đời nay vẫn vậy, bất an, vô thường và khó lường. 
Có người lòng như dao, có người lòng như ngọc. Hạnh phúc và khổ đau của mỗi người bắt đầu từ đó, từ chính trong lòng mình, từ cách chúng ta định nghĩa những va chạm giữa mình với cuộc sống bên ngoài: là “tổn thương” để đau, hay “cơ hội” để hoàn thiện.


Chùa Bé Bé. Phố Hương. 1.11.2016.
_____________________________
[1] Viết lại từ câu kinh Pháp Cú 133

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét