Vô Thường

...tìm trong vô thường có đôi dòng kinh...

Chủ Nhật, 18 tháng 5, 2014

Vị Mặn Cuộc Sống

Cơn mưa sớm đi ngang qua khu rừng trúc rất nhẹ, để lại dấu chân trong veo trên những chiếc lá non. Mặt trời lên. Trời trong.
 Mới sáng sớm, khi Gautama chuẩn bị đắp y mang bát vào thành khất thực, đã có khách đến nhà. 
Ngôi nhà bé bé trong khu rừng trúc sáng nay đón người khách đến từ xa thật xa.
- Hôm nay Gautama không phải vào thành khất thực! Con có mang thức ăn đến cho Gautama. Gautama ở nhà một ngày với con! 
Gautama mỉm cười. Người khách xa, lâu lâu lại đến, ở với Gautama một ngày rồi về.
- Chỉ cần nhìn thấy ánh mắt của Gautama con lại biết mình không cô độc. Con lại thấy mình đủ sức đi qua hết những nỗi buồn.
- …
- Cuộc sống ngoài kia khắc nghiệt.
Người khách hướng ánh mắt về nơi thật xa. Nơi đó có gia đình, có những con người mình yêu thương, có công việc, có tiếng cười và cả tiếng thở dài.
- Cuộc sống đôi lúc mặn chát, mặn đến tê cứng cả lưỡi. 
Gautama mỉm cười. Ánh mắt sáng, thật hiền. 
Khách cũng cười, bối rối.
- Con lại chưa thuộc bài rồi. 
Ngày trước cũng câu nói này.

***
- Cuộc sống đôi lúc mặn chát, mặn đến tê cứng cả lưỡi. 
Gautama mỉm cười. 
- Cuộc sống vẫn vậy. thế này, cho một hạt muối vào ly nước; cũng lấy một hạt muối như thế cho vào chậu nước. Nước trong ly chắc chắn sẽ mặn chát. 
- ...
- Nước trong chậu như chẳng thay đổi gì nhiều. 
- ....
- Hạt muối như cuộc sống.
- ....
- Cuộc sống có mặn hay không sẽ tùy thuộc vào lòng bao dung của chúng ta đối với nó. Lòng bao dung càng hẹp cuộc sống càng mặn.

***
Chiều, người khách về, tiếng lao xao từ làng vọng ra lớn dần theo từng bước chân. Những âm thanh cuộc sống. Lũ trẻ lùa bò về làng, tung lên lớp bụi mờ.
Người khách đi xuyên qua lớp bụi hồng, đôi chân thật nhẹ!()


Vô Thường.
Chùa Bé Bé.18.5.2014
_____________________________
[1] Viết lại từ một ý trong kinh.

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét