Vô Thường

...tìm trong vô thường có đôi dòng kinh...

Thứ Sáu, 1 tháng 8, 2014

Tháng 8

Đã là tháng 8.
Cánh đồng sau làng đã phủ đầy hoa dại, ta vẫn nhớ, không quên. 
Tháng 8 về, ta lại nhận ra mình rất thương loài hoa dại, là một người tu sĩ có lẽ cũng nên như vậy, nuôi lớn trong lòng những Yêu Thương Không Sở Hữu, Yêu thương thật nhiều nhưng không bao giờ cố giữ lại cho riêng mình, thứ gì cũng vậy, thứ gì người ta càng điên cuồng giữ lại cho riêng mình thứ đó càng dễ mất đi.
Hoa dại, không là của ai cả. 
Hoa cỏ đại chẳng phải loài hoa đem nhét vào chậu, để ở góc sân.
Tội lắm.
Hoa dại đủ mạnh mẽ, không cần đến bàn tay con người chăm sóc nhưng không bao giờ lỗi hẹn. 
Khi mùa mưa về, chúng trở mình, gọi nhau thức giấc; rồi tựa vào nhau lớn lên qua những ngày mưa bão để tháng 8 còn ra hoa, đến những ngày cuối năm, mất nước, vàng úa, kiệt sức gục xuống, vẫn cố vùi vào đất những hạt mầm bé tí chờ mùa mưa sang năm.
 bao năm vẫn vậy, không bao giờ lỗi hẹn.
tháng 8 lại ra hoa, mặc cho người có về hay không.
Hoa dại luôn đủ mạnh mẽ để có thể để lại một chút hương nhẹ trên người những kẻ vô tình đi ngang đồng cỏ và giẫm nát chúng.
 ta sẽ về, tìm mảnh đất thật to [cười], làm ngôi chùa thật bé [lại cười], "vừa một bàn chân", để tháng tám phủ đầy hoa dại [mặc cho người đã về và không đi nữa].


Phố Hương.1.8.2014


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét