Vô Thường

...tìm trong vô thường có đôi dòng kinh...

Thứ Bảy, 7 tháng 6, 2014

Cổ Tích

Trong những câu chuyện cổ tích ngày xưa, thường có Phù Thủy già ác độc, sống một mình, trong ngôi nhà hoang, giữa rừng sâu với chú mèo mun, cô độc.
Ngôi nhà lạnh, đôi mắt lạnh, trái tim lạnh, nơi hơi ấm của tình người không len tới được. 
Có lẽ cũng giống như nhiều đứa trẻ khác, tớ luôn muốn đọc được những dòng kết thúc câu chuyện là cảnh Phù Thủy Già bị chết, biến mất hoàn toàn khỏi cõi đời này, để cái ác không còn nữa, để không còn ai làm tổn thương những con người hiền thật hiền. 
Lớn lên mới biết cái ác không dễ gì biến mất, vì nó luôn lẩn khuất đâu đó trong lòng của mỗi người, và tổn thương lớn nhất của con người lại chính là những điều người ta tự gây ra cho mình bởi chính những nông nổi của họ. Nên thấy rất xót xa khi phải giết chết đi một con người chỉ để xóa đi cái ác. 
Sao chỉ có những người luôn tìm mọi cách nghiền nát vụn cả một trái tim chỉ để xóa đi những tối tăm lạnh lẽo chất chứa trong đó mà không có ai cố đào sâu trong trái tim lạnh đó tìm một đóm lửa nhỏ rồi cẩn thận nhóm lên thành bếp lửa to? Sao không có ai đem ánh sáng để trừ bóng tối, đem ấm ấp trừ đi giá lạnh? Sao chưa từng gặp một người có đôi tay thật ấm, gói ghém cẩn thận và mang hơi ấm của tình người đến lấp đầy ngôi nhà hoang trong rừng sâu, để ngôi nhà không còn lạnh, đôi mắt không còn lạnh, trái tim không còn lạnh lẽo tối tăm.
Sao không có ai mang hơi ấm đến nơi cần nó nhất.?
Không có ai.


Vô Thường 
Chùa Bé Bé.7.6.2014

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét