Vô Thường

...tìm trong vô thường có đôi dòng kinh...

Thứ Hai, 24 tháng 7, 2017

Mất

Lời Kinh trong lòng bàn tay:
"Cơn lũ đêm bất ngờ tràn về, cuốn phăng hết những người đang say ngủ và cuốn trôi hết những thứ họ ra sức tích góp được.
Tử thần đi qua cuộc sống cũng bất ngờ như cơn lũ đêm; cuốn theo những người không tỉnh thức và cướp khỏi tay họ những thứ phù hoa mà họ ra sức tích góp cả đời”.(1)
Tử thần như kẻ cướp hung bạo, chẳng nương tay với ai bao giờ.
Thời gian như ngọn lửa, đốt hết những điều phù hoa thành tro bụi.
Ngày Alexandre Đại Đế mất. 
Ông muốn chiếc quan tài của mình được khiêng đi bởi chính những vị ngự y giỏi nhất của triều đình, để mọi người thấy dù có bên mình những ngự y giỏi nhất thế gian thì cũng phải chết. 
Ông muốn đem châu báu mình gom góp được cả một đời rải khắp con đường đưa ông đến mộ; ông muốn chiếc quan tài được đục lỗ hai bên hông, hai tay ông đưa ra, để mọi người thấy danh vọng, quyền lực, tiền tài, ông gom góp cả đời cũng không thể mang theo.
Tử thần dù như kẻ cướp, cũng không thể lấy được những điều đã cất được vào lòng người. 
Những lời nói của Đức Phật, suốt chừng ấy năm, có người vẫn còn cẩn thận cất vào lòng, trân trọng trao cho nhau, tặng nhau chút bình yên.
Có lẽ, ai cũng từng, ít nhất một lần trong đời, muốn làm được điều gì đó còn sống lâu hơn cuộc đời mình, muốn làm được điều gì đó, dù tử thần như kẻ cướp cũng không thể lấy đi được. 
Sống cho những điều thiên thu.


Chùa Bé Bé. Phố Hương. 24.7.2017
_____________________________
[1] Viết lại từ câu kinh Pháp Cú 47

P/s: Này Người! Đi đâu làm gì cũng nghĩ mình là con của Phật.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét